Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016

SỢ !

                        

                                          Chị sinh ra dưới ngôi sao nào chiếu mệnh thì không biết . Nhưng cái gì chị cũng sợ . Có thể do chị mất cha từ hồi còn niên thiếu . Cha lâm bệnh trọng và ra đi , khi tóc còn xanh lắm . Lúc ấy chị còn bé lắm , chị sợ !       Ba mươi năm đã trôi qua , mà cái sợ mất cha vẫn vẹn nguyên trong chị . Nhìn ngọn đèn dầu hoả  nhỏ như hạt đỗ , hắt hiu cháy trên bàn thờ cha . Hoà quyện với khói hương bảng lảng . Lúc nào chị cũng nghĩ " cha cứ quanh quẩn nơi bàn thờ . Mà không chịu về cõi âm lạnh giá kia . Chị sợ . Mẹ thắp đèn lên . Chị tắt đi . " 
          Hàng đêm , chị sợ nhất là đom đóm bay vào nhà . Người lớn bảo : 
          - Đom đóm là " ma " đấy ! 
         Sau khi cha mất , đêm nào cũng có đom đóm vào nhà , có khi cả mấy con . Hay cha còn rủ thêm cả các bạn " ma " của cha về . Chị sợ ! Chị mua một cái chổi cán thật dài để đuổi đom đóm . Mẹ khóc bảo chị 
            - Sao mày bạc thế hở con ! Cứ cho rằng đom đóm là cha mày thì đã sao nào ? Ông ấy có làm hại gì đâu ? Khi ông ấy còn sống chả đã yêu thương mày nhất nhà đó thôi ! 
           Chị cãi : 
           - Sao cha yêu thương con lại không sống mà nuôi con . Đã bỏ con đi rồi . Nay âm dương cách biệt . Cũng phải để cho con sống yên ổn chứ ! 
           Không hiểu sao  , từ hôm ấy đom đóm chỉ bay ngoài ngõ thôi . Chị đắc ý bảo mẹ : 
             - Mẹ thấy chưa , " ma " không giám vào nhà mình nữa ! 
           Mẹ quay đi , hai hàng nước mắt lăn dài trên má . 

                                              Nhà có hai chị em , khi cha mất thằng em trai mới đang tập nói . Nó gầy còm ốm yếu như một cái rải khoai . Lúc nào cũng khóc nhèo nhẹo . Mũi và nước mắt quyện vào nhau tanh rích . Chị sợ phải bế nó . Thế mà đêm nào mẹ cũng ôm nó trong lòng , hít hà cái đầu lởm chởm , và khét lẹt của nó mà khóc . Mẹ không biết rằng :  nằm sau lưng mẹ , chị cũng khóc . Chị sợ ! Mẹ yêu em hơn chị ! 
         Thời ấy đói lắm . Cả đất nước đói khổ chứ đâu phải mình mình . Ba mẹ con , mỗi bữa nấu cơm có một bò gạo , và một nắm mỳ mốc thếch . Hôm nào mải chơi , để lửa to một tý , là mỗi người không được miệng bát cơm . Đói lắm , lúc nào cũng đói . Chị sợ đói ! 
         Lớn chút nữa , đến tuổi đi học , tới trường . Chị sợ phải đứng sau ai đó . Chị học rất giỏi . Lớp nào chị cũng đứng thứ nhất . Mẹ sung sướng bảo con gái . 
         - Cố lên con. ! Vào đại học mới mong thoát khỏi kiếp sống nghèo hèn của mẹ . Chị lặng thinh nghĩ  : " mẹ có biết đâu  , để giữ cái ngôi vị " quán quân " ấy . Cố lên thì ăn thua gì . Trong lớp có ối đứa thông minh . Phải dùng cả " thủ đoạn " nữa đấy . Mẹ có biết đâu mà ! 
         Đoạn tang cha . Mẹ còn trẻ lắm , và cũng ưa nhìn . Chị sợ mất mẹ . Thế là chị hắt hủi , chì chiết mẹ , và lăng nhục những người đàn ông có ý định gần gũi mẹ . Họ hàng và lối phố bảo nhau :
        - Cái con Thương nhà Thu ấy , mất dậy quá ! Để rồi xem , cô Thu sẽ khổ với nó suốt đời ! 
        Thành thiếu nữ , chị sợ mình xấu . Chị chăm chút , giữ gìn , từ cái móng tay , móng chân , đến làn da , khuôn mặt . Áo quần chị lúc nào cũng hợp thời trang , và thơm nưng nức . Cụ già hàng xóm , gần 90 tuổi , cậy mình cao niên , có lần đã nói bỗ bã với chị , giữa chỗ đông người . 
        - . Này Thương , mẹ mày suốt ngày bồng xiêu gánh mếch . Mà mày thì như thiên kim đại tiểu thư ấy . Chẳng giúp mẹ việc gì . 
        Chị sa sầm mặt , nói như vỗ vào mặt cụ :
        - Thì việc gì đến cụ ! Lắm chuyện !  Rồi đứng dậy , phủi đít đi vào nhà . Người quen kẻ lạ nhìn theo đều kín đáo lắc đầu . 
          Thế mà chị vào đại học thật . Đỗ xuất xắc . Môn nào cũng được 10 . Nhận học bổng đi du học cả nhà sung sướng , nhất là mẹ . Mẹ nhận những lời chúc mừng của lối phố mà mặt mày rạng rỡ . Còn mặt chị thì cứ lạnh như tiền . 
         Trước khi đi nước ngoài , chị bảo mẹ : 
         -  Con muốn tổ chức một bữa liên hoan , để cám ơn những người đã giúp đỡ con , trong kỳ thi vừa rồi . Nhưng tổ chức ở khách sạn , chứ không ở trong căn nhà tồi tàn của chúng ta . Mẹ chuẩn bị cho con 10 triệu đồng . Mặt mẹ tái mét , mẹ nói như phân trần : 
        -  Mẹ làm gì có !  Giành dụm được chút ít , thì hôm nọ đã đưa cho con 10 triệu để sắm sửa rồi . Với lại ở nhà thế nào xong thì thôi . Chứ ra khách sạn , mẹ ngại quá . Áo quần chả có cái nào nên hồn .        Chị gắt . 
         -  Việc tiền nong , đó là trách nhiệm của mẹ ! Còn việc ra khách  sạn . Mẹ không phải ngại . Mẹ ra làm gì ? Mẹ có quen biết ai trong số khách khứa ấy đâu . Thế nhé ! Ba ngày nữa con cần tiền . Chị sợ những người vẫn giao du với chị biết nhà mình nghèo . 
    
                            Chị ra đi , mẹ ở nhà " kéo cày trả nợ "  và nuôi em ăn học . Bốn năm , thi thoảng chị có gửi thư về . Ngày ấy nhà nghèo , lắp một điện thoại bàn phải mất 3 triệu rưỡi . Mẹ không có tiền . Thư chị gửi về , tuyệt không có lời nào hỏi thăm hàng xóm , và họ hàng nội ngoại . Mẹ xem xong , cất vào dưới gối , không giám khoe ai . 
          Ngày chị về , cũng dấu hàng xóm . Chỉ có gia đình biết thôi . Mẹ và em thuê một chiếc xe sang sân bay đón chị . 
          Chị lộng lẫy . Đẹp và quý phái như một quận chúa . Xung xăng bên chị là một thanh niên cao hơn chị một cái đầu . Cũng đẹp và sang trọng như một hoàng tử . Khuôn mặt đẹp phúc hậu chứ không đẹp sắc sảo như chị . 
          Bốn năm biền biệt , gặp lại mẹ và em . Chị mừng lắm . Chị ôm chặt lấy mẹ và cứ nhìn em từ đầu đến chân : 
          -  Ôi ! Em lớn quá ! Thành thanh niên rồi còn gì . Chị sờ nắn khắp người mẹ , xuýt xoa . Mẹ gầy quá ! Mẹ sung sướng cười như mếu , mà hai hàng nước mắt cứ trào ra  . Phút cảm động thường tình qua đi  . Chị nói giọng lạnh tanh . 
          -  May quá ! Mẹ và em ăn mặc cũng tươm tất . Con cứ sợ phải xấu hổ với người ta . Chị quay sang người thanh niên nãy giờ vẫn im lặng , đứng tách ra một chút . Chị giới thiệu : đó là vị hôn phu của mình . Anh tên Kiên , nhà ở phố Phan bội Châu . Hai bên chưa kịp chào nhau , thì ào đến 4,5 người , già , trẻ , gái , trai . Họ xoắn xuýt ôm cứng lấy anh . Rối rít xin lỗi vì tắc đường . 
          Đó là gia đình anh . Chị thản nhiên đến chào mọi người . Giống như họ đã biết nhau rồi . Anh cười rất tươi , nói với hai người đứng tuổi . 
          -  Đó là Thương đấy , ba mẹ ạ  . Sau một thoáng ngỡ ngàng . Họ lại cuống quýt ôm lấy chị . Một phụ nữ khoảng 30 tuổi dáng sang trọng , nét thanh tú , cứ lắc lắc tay chị trầm trồ . 
          -  Thương còn đẹp hơn trong ảnh Kiên gửi xề . 
          Chị giới thiệu mẹ và em với gia đình anh . Ba mẹ anh nắm tay mẹ nói rất chân thành . 
          -  Xin chị thứ lỗi . Các con thương yêu nhau  . Đáng nhẽ chúng tôi phải đến chơi thăm chị từ lâu rồi mới phải . Nhưng Thương bảo để chúng về đã . 
          Mẹ vốn hiền lành , chả nói được gì , chỉ  ... Dạ ... Dạ ...
          Sau mấy phút hàn huyên , nhà nào lên xe nhà nấy . Ba mẹ anh không quyên lịch sự mời mẹ và em đến nhà chơi . Mẹ cũng chỉ biết nói mỗi từ ... Vâng ... Vâng ... 
         Chị về nhà trước sự ngỡ ngàng của lối phố . Cả ngõ sởi lởi chúc mừng , nhưng không ai sang chơi . Mẹ có vẻ buồn. Nhưng chị thì thản nhiên . Chị bảo : 
         -  Đỡ mệt ! Ngồi máy bay 10 tiếng đồng hồ . Chỉ muốn được nghỉ thôi . Không có khách càng tốt . Mẹ hỏi chị sao không báo trước về việc anh Kiên . Để hai gia đình qua lại . Chị nói lạnh lùng , nửa trách móc , nửa khinh khi  : 
        -  Nhà người ta toà ngang dẫy dọc . Nhà mình như cái lều vịt . Sợ biết trước , họ lại khinh cho . Có khi còn hỏng chuyện . 
        Chị bỏ ra mấy hộp kẹo lớn , bảo mẹ tự động phân chia , rồi đem biếu họ hàng ngõ xóm . Nói giúp chị lời xin lỗi vì chưa đến chào được . Với thái độ hách dịch , chị đưa cho mẹ 50 triệu đồng và bảo . 
         -  Hai mươi triệu con trả mẹ , là tiền mẹ đưa cho con trước khi đi . Còn 30 triệu con biếu mẹ để sửa sang cái nhà . Trước hêt có chỗ đàng hoàng cho gia đình anh Kiên biện lễ sang . Sau là để mẹ và em có chỗ ở tươm tất . Con đi lấy chồng cũng yên tâm . 
         Mẹ và em nhìn nhau . Sung sướng không nói nên lời . Học cao hiểu rộng có khác . 
         Sáng hôm sau , chị gọi điện cho anh kiên nói rằng :" chị và mẹ phải đi Sài Gòn gấp , vì ông nội ốm nặng " . Thấy mẹ và em nhin chị ngỡ ngàng , chị giải thích : 
         -  Để có thời gian mà sửa nhà , cứ bám lẵng nhẵng , thì làm gì được . Đến sợ ! 
         Chị gọi thợ vào bàn bạc cách làm , thoả thuận giá cả . Căn nhà vốn dĩ là một căn hộ lắp ghép hai tầng thấp tè . Ngày xưa ông nội được phân . Trong khu tập thể ngoại thương gần cuối phố Trương định , diện tích 24 M2 . Nhưng được cái đằng trước , đằng sau còn đất . Các nhà xung quanh họ đã lấn sau , lấn trước cả rồi . Chỉ còn lại mỗi nhà mình vẫn nguyên bản . Trông tồi tàn rách rưới và bẩn thỉu như nhà đồng nát . Cái nghèo mới đáng sợ làm sao ? 
         Nghe chị bàn bạc với thợ , mà mẹ và em không giám tham gia gì . Chị sắc sảo và cái gì cũng hiểu biết . Từ cách sửa sang , cơi nới , sao cho chỗ mới , chỗ cũ hài hoà về kết cấu . Trang nhã về hình thức , thuận tiện về sinh hoạt . Tiền công thợ , tiền vật liệu cứ sát sạt . Thoả thuận xong ra về , người thợ cả vừa cười , bắt tay chị , vừa lắc đầu bảo :
      -  Sợ cô thật ! Tôi chưa gặp chủ nhà nào sắc sảo , chặt chẽ và căn cơ như cô . 
       Thợ về rồi , mẹ hỏi chị : 
       -  Thế chỉ làm thêm và sửa tầng 1 thôi hở con? 
       Chị trả lời thủng thẳng , nửa như nói với mẹ , nửa như nói với mình . 
       -  Làm hết đất sau trước , cộng với diện tích cũ là được 50 M2 rồi . Để cái phòng khách 25 M2 . Trong cùng là 5 M2 công trình phụ . Phòng giữa đặt một cái giường nhỏ cho em , và bộ bàn ăn . Bếp dưới chân cầu thang . Đủ rồi !  . Tầng hai quyét vôi lại phòng cũ , sửa sang tý mặt tiền thôi . Chỉ có con và mẹ ngủ đấy . Quan khách ai lên làm gì . Với lại ít bữa nữa , con đi lấy chồng , còn mình mẹ , rộng chán ! Khi nào em lấy vợ thì cho nó lên tầng 2  . Mẹ xuống tầng 1 ngủ giường của nó . Hợp lý và thuận tiện . Em nghe chị sắp đặt thì lẳng lặng rùng mình . Sợ chị thật ! Thực ra chị bỏ tiền sửa nhà chỉ vì sợ nhà chồng chê nhà mình nghèo , chứ đâu phải vì cuộc sống của mẹ và em . 


                                               Nhà sửa xong , đẹp đẽ khang trang như phố " nhớn "  . Cả ngõ trầm trồ  . Anh rể đến ra mắt . Rồi nhà trai biện lễ đưa sang . Đủ " tam dâng , tam bái . Toàn là sơn hào hải vị . Những thứ đắt tiền , khó kiếm . Mẹ nhìn những mâm lễ mà lòng ái ngại , chị bảo : 
        -  Nhà nước mở cửa nền kinh tế đã 10 năm nay , mà mẹ không tiến bộ được một tý nào . Thế mẹ bảo lễ đi hỏi vợ bây giờ vẫn giống thời bao cấp . Hai chai 0,65 rượu quốc lủi , nút lá chuối , nửa buồng cau xé dở , với hai tay dầu không à  . Đời con khác đời mẹ . Con cũng nghĩ khác mẹ . Nếu họ không cưới mình bằng " mâm cao , cỗ đầy "  , thì sợ rằng họ cũng chẳng tôn trọng mình được bao nhiêu . 
           Mẹ thở dài nhìn đi chỗ khác . Hai hàng nước mắt mẹ lại lặng lẽ chẩy . Không hiểu mẹ thương cái ngày " xuất giá " xa xưa của mình . Hay thương cái ngày " vu quy " sắp đến của con gái . 
          Đám cưới chị tổ chức ở khách sạn sang nhất Thủ đô . Chị về nhà chồng , mặt mày rạng rỡ . Chỉ riêng mẹ cứ âm thầm khóc , âm thầm lo lắng cho cái cuộc sống xa hoa của chị . Em không hiểu gì , cứ trách mẹ lẩm cẩm . Mẹ bảo em : 
          -  Chị con chỉ thương chính bản thân nó thôi  . Nó không có lòng tốt để thương yêu ai . Mẹ sinh ra nó mẹ phải chịu . Đó là phúc mẹ bạc . Chứ nhà chồng nó , ai người ta chịu được . 
          Mẹ đã nói đúng . Gần một năm sau , trong một lần chị về thăm nhà , không đi cùng anh rể . Chị bực tức nói với mẹ : 
          -  Chúng con ăn riêng rồi mẹ ạ !      Mẹ dật thót mình , hớt hải hỏi chị .
          -  Sao thế con ? Mẹ thấy ông bà bên ấy quý mày lắm cơ mà . Có chuyện gì thế ? 
          -  Chả có chuyện gì cả . Đó là con muốn thế . Này nhé ! Ông ấy sắp nghỉ hưu rồi . Đi làm thì bổng lộc là chính , chứ nghỉ hưu ba cọc ba đồng . Thì lương thứ trưởng cũng chỉ đủ nuôi hai ông bà . Còn thằng em đang học đại học và hai đứa cháu ngoại  , mười ngày thì đến bẩy ngày là ăn ở đó . Con nuôi làm sao được cả cái gia đình kếch sù ấy . Lại còn nuôi cả khách nữa chứ . Chả ngày nào không có khách quê nội ngoại . Sợ đến hết hồn . 
            Chị đi rồi , mẹ buồn nhưng không nói . 
            Một năm sau nũa , chị sinh cháu . Một đứa cháu trai đẹp lắm và giống bố như đúc . Ông bà nội nó sướng đến nỗi không nói nên lời . Ngày cúng mụ cho nó tổ chức linh đình . Mẹ và em mang quà mừng đến dự . Nhìn thấy niềm vui rạng rỡ trên mặt thông gia . Nhận được sự ân cần của họ . Mẹ cũng hơi yên tâm . 
             Lại một năm sau nữa . Sao cứ là thời hạn một năm nhỉ ? Em mơ hồ cảm thấy , cái khoảng thời gian ấy vừa đủ cho chị chán cái đang có của mình , và " thai nghén " cái sắp có . 
             Một sáng chủ nhật , anh rể đánh xe đưa chị và cháu về chơi . Lúc đó cháu đã chập chững đi và đang tập nói bi bô  . Ôi ! Thiên thần bé nhỏ ! ... Em cũng đã lấy vợ , và mẹ thì đang thèm làm bà nội . Cả nhà cứ quây lấy thằng bé mà sung sướng . 
            Anh rể uống chén nước rồi xin phép đi có việc . Anh ra xe , chị dặn với theo . 
          -  Tối anh không phải đón em và con . Cậu sẽ đưa về . 
            Anh rể đi rồi , mẹ hỏi chị : 
          -  Hôm nay chủ nhật , bố nó cũng phải đi làm à ? 
            Chị chép miệng : 
          -  Làm lụng gì đâu  . Đón ngài viện sỹ viện hàn lâm của Pháp . Cái viện của anh ấy bận tối ngày . Gọi là nghiên cứu khoa học quốc gia mà đến bé như cái kim cũng không tự làm được . Chứ đừng nói máy móc nông nghiệp , công nghiệp , xe to , xe nhỏ . Toàn nhập nước ngoài cả đấy . Đến sợ ! 
          Cơm trưa xong . Chị bảo em dâu đưa cháu lên gác ngủ . Còn lại ba mẹ con ở phòng khách . Sau tuần trà nước , chị nói ngay . Chả cần rào trước đón sau gì . 
         -  Con muốn bán cái nhà này . Mẹ và em nhìn nhau ngơ ngác như vừa bị thôi miên . Chị nói tiếp , bình tĩnh và khúc triết . Đây là nhà của ông nội , được bộ Ngoại thương phân  . Khi bác cả đón ông vào Sài Gòn . Ông dặn rằng : để lại cho hai chị em . Em ở tầng 1 , chị ở tầng 2  . Lúc ấy chúng con cũng đã lớn rồi , và mẹ hẳn còn nhớ . Ông còn dặn thêm , nếu mẹ không đi bước nữa , thì sau này dù mẹ ở với chị hay em . Cũng phải phụng dưỡng mẹ tử tế . Khi nhà nước hoá giá , bắt nộp tiền lấy sổ đỏ thì cũng là tiền của chị . Khi làm thêm , sửa lại , để thành ngôi nhà khang trang như bây giờ cũng là tiền của chị  . Đúng ra mà nói về cả lý lẫn tình thì chị phải được 2/3 giá trị ngôi nhà . Nhưng chị không làm thế vì chị thương mẹ , thương em . Chị đã dự tính rồi , ngôi nhà sẽ bán được ít nhất là 5 tỷ . Biếu mẹ 1 tỷ , còn hai chị em chia đều . 
           Giọng chị lạnh tanh và mặt thì không biểu lộ xúc cảm gì . Mẹ và em im lặng như bị cấm khẩu . Chỉ có hai giòng nước mắt mẹ là lại tự nhiên thi nhau chẩy. Lâu lắm mẹ mới nói được một câu . 
         -  Tuỳ con ! Mẹ với em thế nào cũng được . Giường như chị thấy phải giải thích thêm về cái quyết định " tàn nhẫn " kia . Chị nói :
         -  Cũng không phải con muốn tranh chấp tài sản với mẹ và em . Mà thật sự là con cần tiền . Con sắp làm nhà . Chả là trên nhà anh ấy , còn khoảng vườn đằng sau 60 M2 . Cũng là mặt tiền của phố khác . Con phải kiên trì thuyết phục hàng năm nay . Ông bà ấy mới sang tên sổ đỏ cho vợ chồng con . Vì lý do  : chồng con là trưởng , phải được thừa hưởng  chính cái nhà của Tổ Tiên để lại . Nhưng con nghĩ kỹ rồi . Cái nhà của Tổ Tiên để lại , trước luật pháp , không phân biệt trưởng , thứ , gái , trai . Con nào cũng có quyền thừa kế như nhau . Hơn nữa ông bà ấy còn khoẻ thì suốt đời con chắc gì đã có được cái nhà của mình. Ở chung thì chẳng thể tự do: sợ nhất là chồng mình, con mình cứ như không phải của mình mà là của chung. Thằng cu Khánh từ khi thôi bú tối nào cũng chỉ đòi ngủ với bà nội thôi. Chồng đi làm về vừa bước chân vào cửa là hỏi: "Mẹ đâu em?" Không tính trước sợ đến lúc chả có cái gì của mình: nhà không, chồng không, con không, mình như người ở nhờ. Không ở thì đi, tay không như khi đến.
             Em giật mình. Hình như có bóng đen nào đang treo lơ lửng trên cái gia đình của chị.
Mọi việc như chị tính. Em và mẹ mua một căn chung cư trên tầng 14, cũng rộng rãi sạch sẽ. Chỉ có điều, mẹ phải đi thuê một cửa hàng dưới đất để bán cà phê. Chả là từ ngày chị đi lấy chồng, cái phòng khách 25m2 ấy mẹ mở của hàng  bán cà phê để thêm thu nhập cho đồng lương ít ỏi của em.
          Chị đem 2 tỷ về nhà chồng làm trên miếng đất 60m2 một cái nhà đẹp đến mê hồn. Bữa cỗ khánh thành to như cỗ cưới. Cả họ nhà chồng khen chị nức nở. Chỉ có mẹ là âm thầm thở dài.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Thằng con chị lớn nhanh như thổi. Cùng với thời gian, mẹ già đi, anh rể già đi, em cũng già đi. Chỉ có chị là không bị chi phối bởi thời gian. Chị chẳng già đi mà lại càng đẹp. Nét đẹp mặn mà quyến rũ của người đàn bà từng trải cộng với những bộ trang phục đắt tiền,dản dị về đường nét nhưng lại cao sang, quý phái về kiểu dáng. Chị lúc nào cũng như trái cây vừa chín. Ai nhìn thấy cũng khen, ai nhìn thấy cũng thèm.
           Chỉ có mẹ là bần thần sau mỗi lần chị ào về rồi lại ào đi.  Mẹ sợ...!
           Cùng với thời gian, cái bóng đen mà em cảm thấy một cách mơ hồ ngày trước, cũng lớn dần có tên tuổi , hình hài, vóc dáng. Và có sức nặng nữa. Lâu nay không thấy  anh rể đi cùng chị về chơi. Mẹ hỏi chị trả lời thủng thẳng, nửa như giận dỗi, nửa như khinh bỉ: 
       - Ôi dào... Ông ấy suốt đời cứ đâm đầu vào các đề tài nghiên cứu khoa học. Như con đà điểu rúc đầu vào đá. Người ta cắm cho hàng đống sừng còn chả biết. Thời gian đâu mà đi chơi. Cái chức viện phó, danh hão đã mấy năm nay. Mấy triệu tiền lương một tháng chả thông làm gì. Quyền thì chả đến tay. Tiền thì chả đến tay. Chỉ bao nhiêu việc là đến tay. Phó giúp việc mà. Mấy lần xui chạy trên chạy dưới hất cái lão ấy đi. Chả nghe. Mặc xác. Sợ thật !
          Cả mẹ và em đều sững sờ . Còn chị thì thản nhiên như không , tiếp tục trang điểm . Son môi ,phấn má, làm cho chị rực rỡ . Y như cái ngày đón chị đi du học về , đã 10 năm trước . Sau vài lần mặc vào rồi lại thay , những bộ váy áo đắt tiền . Ngắm mình trong gương , chắc vừa ý . Chị chào . 
          Con về đây ! Mẹ ạ ! Chị đi nhé ! 
          Chị vào thang máy . Em mở cửa ban công nhìn xuống đường . Một cái xe MEC sang trọng , đang chờ chị . Khi chị xuất hiện ở cửa chung cư , lộng lẫy và quý phái . Người đàn ông cũng từ trong cái xe MEC bước ra . Đó là một người nước ngoài . Ông ta đi vòng qua đầu xe , mở sẵn cánh cửa . Tươi cười và ân cần đỡ chị lên xe . Đóng cửa nhẹ nhàng , rồi quay về chỗ của mình nơi ghế lái . Chiếc xe nổ máy êm ru , lướt đi . 
           Em quay vào ! Nằm vật ra giường ! Như bị trúng gió ! Em dấu mẹ ! Em sợ ! 



                                                    Một buổi chiều kia , vào tiết cuối thu . Trời cao , xanh trong , lạnh lẽo như thuỷ tinh . Mặt Trời chưa lặn , nhưng đã treo lơ lửng  , nơi cái vực  , là chân trời phía tây . Chỉ còn hắt lên bầu trời , chút tia nắng yếu ớt vàng vọt . Chị lặng lẽ mở cửa bước vào . Lơ đãng quăng cái túi xách rất mốt và lúc nào cũng nhiều tiền vào xó nhà . Đôi mắt thất thần . Khuôn mặt bơ phờ hốc hác . Chị cũng nằm vật ra giường như bị trúng gió . Hai mắt cứ mở trừng trừng , nhìn lên trần nhà . Mẹ và em trai , em dâu sợ hết hồn , xúm cả lại . Chị đuổi ra , bảo chị không sao . Rồi chị đóng chặt cửa lại . 
          Em và mẹ nhìn nhau , đều hiểu , không phải chị ốm . Nên không ai giám quấy rầy . 
          Sáng hôm sau  , chị mở cửa . Mẹ và em kinh ngạc , thấy chị giống như tầu lá chuối sau cơn bão . Chị mệt mỏi , ngồi xuống ghế và nói với mẹ . 
         -  Con ly dị rồi , chiều qua, sau khi ký văn bản ở toà án , thì con về đây . Thực ra , cuộc hôn nhân của con đã không tồn tại từ lâu rồi . Anh ấy yêu cái viện khoa học của anh ấy . Con cũng có những mối tình của con . Chúng con chỉ có hai thứ chung , là ngôi nhà và thằng bé . Ngôi nhà tuy giá trị rất lớn . Nhưng vẫn chỉ là vật vô tri vô giác thôi . Toà xử chia đôi , vì sổ đỏ mảnh đất ấy , đứng tên hai vợ chồng  . Cả gia đình anh ấy góp tiền vào đưa cho con , 8 tỷ đồng . Mua lại một nửa , để giữ đất đai của Tổ Tiên . Con đồng ý , vì như thế là mình đã có lợi quá rồi . ... Nhưng ... Thằng bé ! ... Toà xử cho con được quyền nuôi vì cháu chưa đến 18 tuổi . Nó đứng lên trước toà  xin được ở với ông bà nội và bố . Mặc cho con khóc như mưa như gió mà van nài nó . Mất nó , con cầm 8 tỷ tiền để làm gì chứ . Mẹ ơi ! Con thực sự mất hết rồi ! ... Con sợ quá ! Mẹ ơi ! ...

                         Lần đầu tiên em thấy chị khóc . Những giọt nước mắt muộn màng . 

                                                  Hà nội.           Tháng 2/2012


         

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
lăng mộ đá toyota thanh hóa