Thằng bé hôm nay được đi dự đại hội học sinh xuất xắc của thành phố . Cả khối 2 của trường 20 lớp , mà chỉ có một mình nó thôi . Nó biết từ hôm qua , vì cô giáo dặn : " hôm nay phải ăn mặc đẹp . Nó thích lắm , và muốn khoe với bà nội . Nhưng nó không giám , và cũng chả có cách gì mà khoe được . Nó buồn ... Từ ngày mẹ mang nó ra đi , lúc nào mẹ cũng nói rằng : " Gia đình nó chỉ có hai mẹ con thôi "
Thằng bé không nghĩ thế ! Nhưng nó không giám cãi mẹ . Nó biết : Ông bà nội , ba và anh trai , cả các bác nữa . Ai cũng yêu thương nó lắm . Còn vì lý do gì mà nó phải theo mẹ ra đi thì nó không biết , và cũng không giám hỏi .
Ở với mẹ , thằng bé sướng lắm . Áo quần lúc nào cũng đẹp, của ngon vật lạ chẳng thiếu gì . Sách vở , bút mực , đồ dùng học tập , toàn thứ đẹp , thứ tốt . Đến cả đồ chơi cũng đắt tiền .
Nó biết mẹ yêu thương mình lắm . Nó cũng yêu thương mẹ lắm . Thằng bé mới 7 tuổi , nó yêu thương mẹ theo cách của đứa trẻ . Mẹ nó là nhà khoa học , bà yêu thương con theo cách của nhà khoa học . Bà nghiêm khắc , lạnh lùng và rất bận rộn . Lúc nào thằng bé cũng cảm thấy mẹ mình như một quầng sáng cao vời vợi , xa thăm thẳm . Nó ngưỡng mộ và rất tự hào về mẹ . Đã không ít lần , nó nghe thấy những người đàn ông hẳn hoi , nói với nhau khi nhìn nó :
- Con trai giáo sư B L đấy . Bà ta vừa được nhận giải thưởng khoa học quốc tế đấy !
Ôi ! Những lời nói cứ như một liều thần dược . Tự nhiên nó thấy mình lớn phổng lên , oai vệ kiêu hãnh . Và cũng phát ra một quầng sáng cao vời , xa thẳm như mẹ .
Ở trường , thằng bé cũng là trung tâm , là niềm tự hào của thầy cô , của bạn bè . Nó học giỏi lắm , nhất là môn toán . Nó hiểu biết sâu rộng nhiều lĩnh vực , khoa học , xã hội , nhân văn và lịch sử . Chả biết từ bao giờ , cái biệt danh " giáo sư " đã được ghép liền vào tên nó . Cả nhà nội , nhà ngoại , ai ai cũng sung sướng . Đến cả hàng xóm láng giềng mỗi khi gặp nó , cũng cứ xoắn xuýt , hỏi những điều mà đến người lớn chưa chắc đã biết .
Chỉ có bà nội nó là không vui . Sao lại thế nhỉ ? . Khi còn được ở nhà với ông bà , tuy còn bé lắm , nhưng nó cũng biết . Những lúc người lớn cứ vây lấy nó , hỏi bao nhiêu điều , rồi cười nói hả hê . Thì bà nội nó ngồi xa một chút , bà kín đáo thở dài . Đôi mắt bà buồn buồn và hình như cứ nhìn về cõi nào xa xăm lắm .
Thằng bé không hiểu , ... Cũng có một thoáng buồn trong nó . Nhưng nó quên ngay trong vòng tay ấm áp của bà .
Khi mới chào đời , còn ẵm ngửa thì nó không biết . Từ khi Trời cho trí nhớ , đến ngày thằng bé theo mẹ ra đi . Nó nhớ rằng : Nó ở với bà nội nhiều hơn với ba mẹ . Ba mẹ nó vắng nhà luôn . Nhất là mẹ , mẹ đi du học thạc sỹ , rồi tiến sỹ . Mẹ đi làm nghiên cứu , đi hội thảo khoa học . Ôi ! Người mẹ vỹ đại và xa vời của nó
Bà nội giống như mẹ , tuy bà già hơn, xấu hơn , và không thơm tho như mẹ . Nhưng ở với bà , nó thấy ấm áp và an toàn lắm . Bà chiều cháu , chiều đến lạ lùng , cháu nào bà cũng chiều. Với nó hình như bà chiều nhất . Bà bảo :
- Các anh , các chị , không được tỵ với em . Nó là em út của cả nhà mình mà . Có lúc vui , bà bảo với cả nhà :
- Hình như tôi không phải tuổi mùi mà là tuổi sửu , để cho thằng " cún cò " này nó đóng sẹo vào mũi mà dắt đi . Nó vẫn nhớ như in, ngày nó ăn trong lòng bà , đêm nó ngủ trên người bà . Bà nội cứ như là cái ghế , cái bàn , cái giường của nó vậy .
Ngày nó theo mẹ ra đi . Mẹ giải thích với nó thế này :
- Ba phải vào sài gòn công tác . Ba làm giám đốc , nên không thể bỏ công ty của mình được . Mẹ ở Hà nội , vì các đề tài của mẹ và các phòng thí nghiệm của mẹ đều ở Hà nội . Anh sẽ đi với ba , con sẽ ở lại với mẹ . Ông bà già yếu rồi , để ông bà nghỉ ngơi . Những năm ba mẹ vắng nhà , ông bà nuôi các con đã vất vả lắm rồi .
Triết lý của mẹ thật rõ ràng đơn giản . Nó hiểu ngay và vui vẻ ra đi với mẹ . Thời gian đầu , nó thích lắm . Vì căn nhà mới của mẹ nó rất đẹp , ở phố lớn , lúc nào người qua lại cũng nườm nượp . Nhiều người lắm và cái gì cũng tiện . Chứ không như căn nhà cũ kỹ trong ngõ của ông bà .
Lâu dần , nó không thích nữa , nó buồn . Nó nhớ ba , nhớ anh , nhớ ông bà . Ở đây nhiều người , nhưng không có ai chơi với nó . Họ chỉ là người đi đường thôi . Nó thèm đá bóng với anh , hay đánh cầu lông với ông trong sân . Nó thèm chơi một ván cá ngựa với bà , đá cho ngựa của bà ngã chỏng chơ . Hai bà cháu cười chẩy nước mắt , và cuối cuộc chiến nào nó cũng thắng .
Ôi ! Những niềm vui bé nhỏ , đơn sơ và tầm thường thế , sao bây giờ lại là mơ ước không thể có được ? ... Nó ghét cái " công ty " của ba . Nó ghét những phòng " thí nghiệm " của mẹ . Thằng bé chưa biết cái " công ty " cái phòng " thí nghiệm " là gì . Nhưng một điều nó biết chắc chắn là. : Ba mẹ nó yêu anh em nó hơn những thứ vô tri vô giác kia nhiều . Vậy thì sao lại vì những thứ ấy mà làm cho anh em nó phải xa nhau ?... Hay là không phải thế ? ... Một câu hỏi cứ ẩn hiện trong đầu nó ! ... Ngày nào anh nó cũng gọi điện cho em . Anh nó cũng buồn . Cả hai anh em đều nhớ ông bà lắm .
Nó biết ông bà cũng nhớ hai anh em lắm . mấy lần nó xin mẹ cho về thăm ông bà nhưng không được . Thằng bé không giám xin nữa . Nó sợ lắm ! Có lần anh bị mẹ chửi là đứa con bất hiếu chỉ vì anh cứ đòi về ông bà . Anh khóc mãi . Nó thương anh ! .
Thời gian khoảng một năm đầu , sau khi nó theo mẹ ra đi . Thỉnh thoảng bà nội vẫn đến nhà mẹ thăm nó . Cho đến ... Sinh nhật năm ngoái của nó . Trước đó mấy ngày , bà nội và ba , mua 1 cái đàn OCGAN làm quà sinh nhật . Muốn tạo sự bất ngờ cho mẹ con nó , nên bà không báo trước . Bà đem đàn đến nhà . Có bạn của mẹ ở nhà . Mẹ và nó chưa về . Bạn mẹ cũng biết bà , nên đã mở cửa cho bà vào lắp đàn .
Chỉ có vậy thôi , thế mà mẹ gọi điện mắng ba xa xả , lên án ba vi phạm nhân quyền . Mẹ bảo bà nội đã tự tiện xông vào nhà mẹ mà không được phép . Giống như bọn trộm cắp vậy ! Nó nghe mà không hiểu gì ? ... Rồi mẹ tháo cái đàn ... Quăng xuống gầm giường . Nó im lặng nhìn mà lòng buồn ngơ ngẩn !
Ngày sinh nhật nó . Bà nội , ba , và bác đến . Mọi người mua hoa , mua bánh GATO , mua đồ chơi , và truyện thiếu nhi . Mẹ cho nó ra mở cửa , còn mẹ thì đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại . Suốt buổi tối nó ngồi trong lòng bà . Mà thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang cửa phòng ngủ đóng im ỉm , với ánh mắt sợ sệt .
Sau lần ấy , bà không đến nữa . Cứ một tuần hai lần , bà đi thăm nó vào giờ ra chơi ở trường . Thằng bé thích lắm . Lâu dần , mẹ biết . Mẹ cấm . Nó sợ mẹ ! Nhưng bà cứ đến ! Làm sao đây ? Nó trốn ! Bà nội ôm nó khóc và bảo :
- Nếu con không muốn gặp bà , thì từ mai bà không đến nữa . Con đừng trốn thế ! Ôi ! Tội nghiệp cháu bà !
Nó vội vàng nói :
- Không ! Không ! Không phải con không muốn gặp bà . Chỉ là vì con sợ mẹ .
Hôm nay , thằng bé đi dự liên hoan học sinh giỏi của thành phố . Nó không giám khoe , nên bà nội và ba nó không biết . Ba từ Sài gòn ra công tác Hà nội đã mấy hôm nay . Tối nào ba cũng đưa anh đến ngủ với nó . Hai anh em cứ nói chuyện rì rầm cả đêm .
Bốn giờ chiều , nó mượn máy điện thoại của cô giáo gọi cho ba . Bảo ba lên trường đón nó , vì liên hoan xong muộn , cô trò về đến trường , thì ô tô đưa đón học sinh đã chạy rồi .
Bà nội và ba nó mừng cuống quýt . Ba nó bảo :
- Bà đi thay quần áo rồi con gọi chuyến TAXI cho bà đi đón cháu . Thế là , bà cứ cuống cả tay chân, cầm cái nọ , bỏ cái kia . Đến là lẩm cẩm . Khi bà ở trong phòng ra , thì thấy ba nó đã ngồi trên xe rồi . Nó nói :
- Thôi , để con đi đón cháu. Con đã gọi điện hoãn cuộc gặp gỡ bàn công việc đến 7 giờ tối rồi ạ ! Thế là nó phóng xe đi . Bà nhìn theo phấn khởi . Ba nó vừa ngồi trên xe vừa huýt sáo .
Khoảng hai tiếng sau , ba con lai nhau về . Mặt ba tức dận , mặt con thì cứ buồn chẩy ra , hai mắt ươn ướt . Bà nội rửa mặt mũi và tay chân cho thằng bé , bà hỏi nhỏ :
- Ba mắng con à ? Nó lắc đầu quầy quậy , không nói gì . Môi mím chặt , cứ giống như sợ mở miệng nói thì bật khóc oà lên . Bà không giám hỏi nữa . Khi ba nó từ trên gác xuống , bà hỏi :
-Ba mắng em hay sao mà nó buồn thế ? Ba nó cũng lắc đầu . Bà thật không hiểu ?
Cơm đã dọn sẵn trên bàn , mà ba bố con không ăn . Chúng xin phép ông bà để đến nhà mẹ , cho kịp 7 giờ tối ba nó còn đi làm việc . Bà ôm chặt nó trong lòng , mắt bà thật buồn , mắt nó thật buồn . Trời đất ơi ! Đứa bé 7 tuổi sao lại già dặn , kín đáo và u buồn như nó chứ ! Cái phổi của bà cứ đau nhói lên từng cơn . ...
Mười một giờ đêm , ba nó về . Bà chưa ngủ . Cũng biết mình còn nợ mẹ một lời giải thích . Ba nó chủ động pha một ấm trà . Hai mẹ con ngồi uống . Sự im lặng , trong cái thời khắc im lặng của đất trời . Mới thật là mênh mông sâu thẳm làm sao ? Đến tuần trà thứ 2 hay thứ 3 gì đó , ba nó mới lên tiếng :
- Con thương cháu quá bà ạ , mà chẳng biết làm sao bây giờ ? Con cũng không thể hiểu nổi mẹ nó vì sao lại trở thành như vậy . Khi con tới trường đón cháu , con hỏi ngay : " thế con đã gọi điện báo cho mẹ chưa ? " nó bảo chưa . Con đưa máy để cháu gọi cho mẹ . Mẹ nó mắng thằng bé sa sả vì tội tại sao không gọi mẹ mà lại gọi " người ngoài " . Thằng bé khóc tức tưởi mãi trên đường về .
Bà thở dài , không nói được lời nào . Hai mẹ con uống hết ấm trà rồi ai về phòng ấy . Cả đêm , bà không ngủ .
Sáng hôm sau , sáu giờ rưỡi , ba nó đi đón thằng lớn về . Thằng anh , .
mặt mày bạc nhược , hai con mắt trũng sâu , cứ ngồi gục xuống bàn .. Bà nấu mỳ ăn sáng , nó lắc đầu , nó kêu mệt và buồn ngủ . Bà bắt nó uống một cốc sữa , rồi cho nó đi ngủ tiếp .
Mười giờ hơn nó mới dậy . Được ngủ bù , trông nó đã khá hơn . Giọng buồn buồn , nó kể với bà
- Hôm qua , ba đưa hai anh em sang nhà bà Ngọc chờ mẹ . Lúc có mọi người ở đấy thì mẹ vẫn cười nói bình thường . Khi ba đi rồi , mẹ đưa anh em vè đến nhà . Mẹ mắng chửi em té tát vì tội em đã gọi điện cho ba đến đón . Mẹ bảo em không yêu mẹ , không thương mẹ , không tôn trọng mẹ . Mẹ bảo em giả giối vì lúc nào cũng nói yêu mẹ . Mà lúc như thế thì lại không cần mẹ chỉ cần " người ngoài " . Em giải thích rằng : " ba chứ không phải " người ngoài " . Sao mẹ lại nói thế ! Con nhớ ba ! Con muốn ba đến đón ! Thế là mẹ chửi em mất dậy , chửi em bất hiếu . Hai mắt mẹ cứ long lên sòng sọc . Nhìn mắt mẹ con cũng hãi chứ đừng nói là em . Em sợ quá ! Đến bữa ăn cầm bát cơm mà tay cứ run lên . Em đánh đổ . Con định nhặt lên cho em . Mẹ quát con :
- Mặc xác nó ! Đồ mất dậy ! Đồ bất hiếu ! Con thương em , khóc cả đêm không ngủ .
.....,...,...
Viết tai HÀ NỘI năm 2010
- Thi đàn Việt Nam
Update Required
To play the media you will need to either update your browser to a recent version or update your Flash plugin.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét