Hiệu trưởng của trường PTTH Tân minh - là một phụ nữ đẹp đến mê hồn. Chả thế mà bên văn phòng uỷ ban họ kháo nhau :
Nhờ cái nhan sắc chim sa , cá lặn ấy . Mà trường Tân Minh được xếp lên hạng A , và là trường điểm của tỉnh . Chứ chất lượng giảng dậy và học tập thì thua xa Tân mai , Tân việt , Tân sinh nhiều .
Chỉ có sở giáo dục mới biết điều đó có phải sự thật không ?
Thì sở chứ ai ! Không có văn bản , tờ trình , của giám đốc sở . Thì chủ tịch căn cứ vào đâu mà phê duyệt .
Thế trình gì cũng duyệt à ? Uỷ ban cũng phải điều tra , thăm dò ý kiến quần chúng chứ .
Em đẹp thế ! Hồn vía đâu mà đi thăm dò . Bảo ký giấy bán cầu Thăng Long cũng ký . Chứ đừng nói cái trường Tân Minh , từ hạng B xếp lên hạng A . Bõ bèn gì ?
Trường PTTH Tân Minh , thành lập năm 1988 . Với 40 lớp học và gần 2000 học sinh . Qua 4 đời hiệu trưởng , chưa bao giờ được xếp hạng là trường tiên tiến của tỉnh cả .
Cho đến ngày cô giáo Ngân Dung về làm hiệu trưởng . Cô không phải người ở đây . Cô cũng không có trong danh sách giáo viên tỉnh nhà .
Lần nọ , giám đốc sở đi họp ở Bộ về . Lên báo cáo với Chủ tịch tỉnh một trường hợp đặc biệt :
Bộ " gửi " một hiệu trưởng . Quân lệnh như sơn . Ai dám nói một nửa từ " không " đây ? Cái bộ máy công quyền của tỉnh , bàn đến " nát nước , nát cái " . Sau cũng tìm được một diệu kế .
Bà Đạm , hiệu trưởng trường Tân Minh , còn hai năm nữa thì về hưu . Con gái bà làm ăn ở Đức , lại sắp sinh cháu . Muốn đón mẹ sang . Thế là " nhất cử lưỡng tiện " , " tương kế tựu kế " . Giám đốc sở xuống tận trường động viên bà . Với một khoản tiền chế độ , cộng với tiền thưởng khá hậu hỹ sau ngày tổng kết năm học , và sau lễ chia tay long trọng . Cùng với tấm huân chương , vì nền giáo dục nước nhà , của Bộ trao tặng .
Người hiệu trưởng ấy đã vui vẻ và hãnh diện bước lên máy bay .
Đã có văn bản xin tiếp nhận của tỉnh , và có quyết định điều động của bộ . Nhưng hiệu trưởng mới chưa về . Bởi vì sở có lời xin với bộ , cho thư thư vài tháng . Để còn sửa sang trường lớp , phòng ốc , do thời gian lâu quá đã làm xuống cấp cả . Sợ phiền lòng " người ngọc " .
Chả là , trong một bữa tiệc trịnh trọng và hạn hẹp . Đồng chí bộ trưởng , vẫn còn rất khang kiện , với ánh mắt và lời nói , thể hiện tình thương yêu vô bờ bến . Đã cầm tay " người đẹp " đặt vào tay giám đốc sở , và bảo rằng :
Bộ gửi các anh báu vật " kim chi ngọc điệp " này . Nhờ các anh hết lòng chăm sóc hộ .
Giám đốc sở lễ phép cúi đầu , và cũng đáp lại lời tri ân ấy , bằng những từ hoa mỹ và bóng bẩy không kém .
Dạ ! Thưa anh ! Từ cổ chí kim , các đại tiểu thư " cành vàng lá ngọc " , của các" danh gia vọng tộc " , đều phải chọn những nơi " môn đăng hộ đối " mới bước vào . Chúng em hiểu mình phải làm gì ạ ! Người đẹp ân cần vuốt nhẹ sau lưng bộ trưởng , rồi lễ phép thưa :
Xin đại lão gia yên lòng . Em hiểu lời dậy của cổ nhân : " đàn bà ăn lộc nhà chồng " mà !
Tất cả cùng cười . Khép lại cái màn văn chương bóng bẩy ấy . Tỉnh phải duyệt chi một khoản tiền lớn , lấy trong ngân sách dự trữ phòng thiên tai . Để sửa chữa , tu bổ và cả làm mới , một số hạng mục , của trường Tân Minh . Với lời hứa sẽ cấp bù vào ngân sách năm sau của bộ .
Chỉ có giáo viên và học sinh của trường Tân Minh là mừng hết lớn . Thế rồi , trường Tân Minh nổi lên như một hiện tượng của nghành giáo dục tỉnh nhà . Các đoàn thăm quan , đầu tiên là trong tỉnh , sau đến tỉnh ngoài . Bộ còn đưa về cả các đoàn của quốc tế nữa . Các lễ ký kết liên kết , liên danh , nghiên cứu và tài trợ . Lớn hơn là các hợp đồng đào tạo , giáo dục , và các suất học bổng du học
Trời đất ơi ! Của hồi môn mà mỹ nhân đem về cho nhà " chồng " mới lớn làm sao ! Tất cả những thứ đó , thừa thãi để làm tắt ngấm , những lời ong tiếng ve , xung quanh danh tiết của " người đẹp "
Đã từ lâu rồi , và cũng chẳng ai biết là bắt nguồn từ đâu . Họ cứ ngấm ngầm sang tai nhau , cái thiên tình sử lẫy lừng của người đàn bà đẹp như cung phi hoàng hậu này .
Nàng là sinh viên văn khoa , của một trường đại học . Tiếc rằng ngày ấy chiến tranh , không tổ chức thi hoa hậu . Học lực cũng chỉ vào loại trung bình , nhưng thi tốt nghiệp thì đạt bằng " ưu " . Cũng dễ hiểu mà . Nàng được giữ lại trường công tác .
Nàng lấy chồng . Người thanh niên may mắn ấy , là " nhị thiếu gia " , của một đại gia tộc danh giá , giầu có nhất Hà thành . Nàng sinh được một " cách cách " đẹp như " ngọc nữ " .
Đế quốc Mỹ leo thang . Chiến tranh đã gõ vào cái cửa hạnh phúc của " nàng " . " Nhị thiếu gia " ra trận . Hai năm sau , thay người chồng , " nàng " nhận về cái " giấy báo tử " . Vành tang trắng trên đầu , lạ thay , không làm giảm đi , mà lại làm tăng lên nhan sắc của " nàng " . Nét buồn như cúc , điệu gầy như mai ấy , đã khiến cho nhiều đấng mày râu trằn trọc năm canh . Thở dài trong nỗi xót xa .
Là vợ liệt sỹ , lại được sự ưu ái đặc biệt của hiệu trưởng . Nàng được đề bạt trưởng phòng tổ chức hành chính của trường . Cái chức thì không to , nhưng cái quyền thì lớn lắm .
Cái gì phải đến thì cũng đến . Mãn tang chồng , nàng tái giá . Người chồng sau của nàng - trai tân , kém nàng 3 tuổi . Là " công tử Bạc Liêu " chính gốc . Và là người thừa kế duy nhất , cái gia tài kếch sù , của hãng sơn lớn nhất Sài thành .
Ông chủ hãng sơn , một người " thông kim bác cổ " . Sau khi gặp gỡ , trò chuyện , với vị hôn thê tương lai của con , thì cực lực phản đối . Ông bảo :
Người đàn bà này hồng nhan đa truân , lại có tướng sát phu , khắc tử , tà dâm và bất nghĩa . Lấy làm thứ thiếp cũng còn gây bại hoại cho nhà chồng , chứ đừng nói là chính thê .
Người con trai không giám cãi Cha . Anh vào phòng riêng đóng cửa lại . Năm ngày , không mở ra . Bà mẹ khóc cạn nước mắt . Ngày thứ 6 , anh mở cửa . Không phải là anh nữa , không vóc giáng , không hình hài . Chỉ còn hai con mắt như hai cục than đỏ rực . Chẩy ra từ hai cục than ấy , là hai giòng nước nóng bỏng . Anh dập đầu xuống chân Cha Mẹ xin tha tội bất hiếu . Xin từ bỏ tất cả quyền thừa kế gia sản . Để theo " nàng " ra bắc . Ôi ! Tình yêu ! Tình yêu !
Sau một tháng ốm liệt giường . Vợ chồng ông chủ hãng sơn cũng qua được . Ông sai người trợ lý thân tín nhất ra Hà nội tìm con trai . Mua một ngôi biệt thự đứng tên anh ta . Mở một tài khoản ngân hàng đứng tên anh ta . Chuyển vào đó khoản tiền , đủ để cho một gia đình nhỏ , sống trong khoảng thời gian 50 năm .
Cái sự " nàng " tái giá , cái tình yêu có một không hai của chồng " nàng " , làm xôn xao dư luận Hà thành trong một thời gian dài .
Nhưng xem ra cái thiên đường nhỏ bé ấy cũng không được hạnh phúc cho lắm . Ngoại trừ việc , " nàng " đã sinh cho anh một thằng con trai . Giống anh như hai giọt nước . Anh sung sướng nghĩ rằng : " đứa con đã chuộc được phần nào tội bất hiếu của anh " . Ngày đầy tháng thằng bé , lại một khoản tiền lớn nữa được chuyển vào tài khoản tên anh .
Anh không đi làm , anh không có nhu cầu kiếm tiền . Anh ít bạn , vì anh không có tuổi thơ ở đây . Không họ hàng ở đây . Anh chỉ có " nàng " và thằng bé . Nhưng " nàng cứ như một áng mây , như một bóng hồng kiều diễm . Mà anh không thể nắm bắt được . Anh khổ sở vì ý nghĩ : " nàng không thuộc về anh , như anh đã thuộc về " nàng " .
Sẵn tiền , anh thuê thám tử . Chẳng mấy chốc , anh biết hết . Thám tử còn đem về cả những bức ảnh minh hoạ nữa . Anh muốn nhẩy lầu . Nhưng bản chất anh là người con có hiếu , người bố có tình . Anh không thể làm cho cha mẹ mình đau khổ hơn nữa . Không thể làm cho con mình phải mồ côi từ khi còn trứng nước . Giá mà ... Anh có thể tát vào cái mặt thiên thần mà nhơ nhớp kia , có lẽ đã vơi bớt sự uất ức trong lòng .
Thế rồi , một đêm, người đàn ông khả kính kia , đã chết " bất đắc kỳ tử " ngay trong phòng ngủ của mình ở cơ quan . Khi công an đến khám hiện trường , đã thu được hàng triệu đô la , và những bức ảnh . Sự sỉ nhục ấy cũng chỉ được truyền miệng nhau thôi . Nghe đâu , chính bà vợ bị phản bội kia , đã xin với cơ quan công an , và bộ chủ quản của chồng . Không công khai chuyện đó . Vì danh dự của gia đình bà .
" Nàng " cũng không tỏ ra đau khổ là mấy . Sau một thời gian , vừa đủ cho dư luận lắng xuống . " Nàng lại lăn lóc trong vòng tay của người đàn ông khả kính hơn . " Nàng chuyển công tác . Làm cán bộ công đoàn chuyên trách của một cơ quan lớn .
Anh cũng biết hết . Anh đau đớn đến tê dại . Càng nghĩ lời Cha , anh càng ân hận . Anh vùi đầu vào rượu . Những mong nhờ " thần lưu linh " mà quên bớt u sầu . Cũng có lúc tỉnh táo , anh nghĩ
Hay ta đưa " nàng " vào Sài Gòn . Thay đổi cuộc sống và môi trường ... May ra ...
Anh vừa nói ra ý nghĩ ấy với nàng " . " Nàng " gạt phắt , mà lại còn nói rất hỗn .
Em là vợ anh , nhưng không phải là con dâu ông bà ấy . Nói anh đừng giận chứ , ông bà ấy có về tổ tiên , thì cũng chỉ anh và thằng bé về chịu tang thôi . Em không về .
Thật là bất nghĩa . Anh cảm thấy mình vừa nuốt cục than hồng vào bụng .
Hai ngày sau . Anh chết vì tai nạn ô tô ngoài phố . Trong khi " nàng " đang đi nghỉ mát Sầm Sơn với Công đoàn . Thằng bé ở nhà với bà giúp việc .
" Nàng " gửi thi thể chồng vào nhà lạnh , và điện cho ông chủ hãng sơn . Người trợ lý thân tín và khoảng 10 người họ hàng nhà chồng , đáp máy bay ra Hà nội .
Sau nửa ngày thương lượng . " Nàng " đồng ý cho gia đình ông chủ hãng sơn , đem con trai về an táng . Tại nghĩa trang của giòng họ . Và đem cháu nội về hương khói cho cha nó , với 3 điều kiện như sau :
- Tang lễ chồng " nàng " phải được cử hành long trọng tại nhà tang lễ lớn nhất Thủ đô .
- Đứa con trai " nàng " cho về hương khói cha nó , sau 3 năm mãn tang . " Nàng " muốn đón lúc nào cũng được .
- " Nàng " sẽ không theo linh cữu vào Sài Gòn , vì theo " nàng " thì sau khi tổ chức tang lễ tại Hà nội . Là " nàng " đã làm tròn bổn phận với chồng rồi .
Ông chủ hãng sơn đồng ý hết . Tang lễ của anh thật to . Rất đông người đến viếng . Họ đến vì " nàng " . Họ đến vì những người đàn ông khả kính của " nàng " . Cũng không ít người đến vì ông chủ hãng sơn .
" Nàng " đưa linh cữu chồng đến chân máy bay , rồi quay về . Nàng lại là người tự do .
Sau lễ " thất thất lai tuần " , lễ " bách nhật " . Và sau giỗ đầu của chồng . " Nàng " gỡ bỏ khăn tang . " Nàng " càng diễm lệ hơn xưa .
Hai đứa con , đã được hai nhà chồng tình nguyện nuôi dưỡng cả . Nhất là đứa con trai . Sau khi mãn tang chồng . " Nàng " nhất quyết đòi lại thằng bé . " Nàng " thắng lý .
Ông chủ hãng sơn lớn nhất Sài thành , phải năm lần , bẩy lượt , phái người trợ lý tin cậy bay ra Hà Nội . Sau nửa năm thương lượng . Trước toà án , " nàng " khóc như mưa . Ký giấy nhường quền nuôi dưỡng con trai cho ông bà nội nó . Với lý do " nàng " thương bố mẹ chồng không còn ai kế tự , và vì vong linh của chồng .
Chẳng ai biết được . Ngôi biệt thự sang trọng , nằm giữa phố êm đềm cổ kính kia . Đã được sang tên sổ đỏ cho " nàng " . Cùng với số tiền lớn chuyển vào tài khoản .
Giàu có và xinh đẹp . Chưa đủ . Cái "nàng " thiếu là " quyền lực " . " Nàng " biết " quyền lực " thì nằm cả trong tay các " đại lão gia " . Mà các " đại lão gia " thì ... Lại ... Trong ... Tay ... " Nàng " .
Tám năm sau . Người ta thấy " nàng " trên các phương tiện thông tin đại chúng . Vẫn đẹp lung linh như thiên thần ." nàng " còn ngồi trên cả các " đại lão gia " .
Cổ nhân nếu có sống lại . Chắc phải sửa ngay cái câu " hồng nhan bạc phận " . Chẳng biết ngài chủ hãng sơn lớn nhất Sài thành kia có đem đốt hết sách tướng số đi không ?
Sài Gòn Năm 2012
- Thi đàn Việt Nam
Update Required
To play the media you will need to either update your browser to a recent version or update your Flash plugin.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét