Thứ Ba, 7 tháng 6, 2016

CỐT NHỤC

  


                   Ba mất trong một tai nạn bất ngờ . Khi đó chị mới học lớp 8 , và em học lớp 1 . Mẹ thì dậy học cấp  một ở một vùng quê nghèo kiết . Ôi ! Tội nghiệp Ba . Sao sáng ấy đi làm , ba lại không mang theo giấy tờ tuỳ thân , và đồng tiền nào chứ !
       Ba làm việc ở sở điện lực , cách nhà 10 cây số . Một cái xe tải đi cùng chiều đã đâm vào ba . Sau này , khi toà xử án , mới biết , người lái xe tải ấy , đã súc miệng nửa chai 0,65 rượu , cùng với một bát bún lòng . 
        Không bút giấy nào có thể tả hết nỗi cơ cực của hai chị em , sau khi ba mất . Lương giáo viên cấp 1 của mẹ thấp lắm . Ông bà nội đã nghỉ hưu cả . Có hai bác gái  chị ruột của ba , ở tận trong quê nội Quảng Ngãi . Nghèo lắm và đông con . Cái ngày chôn cất ba mà cũng không ai có tiền ra Bắc . Để nhìn mặt đứa em trai duy nhất lần cuối cùng . 
         Bên ngoại cũng nghèo . Ông ngoại hy sinh trong kháng chiến chống Pháp . Để lại cho bà ngoại 5 người con . Mẹ là lớn nhất . Bà ngoại làm cấp dưỡng ở một cơ quan . Họ hàng đều ở trong quê Nghệ an . 
         Em học trường làng còn đỡ . Chị học cấp 3 , phải lên gần thành phố mới có trường . Sáng nào chị cũng phải dậy thật sớm . Đạp xe trên con đường đã cướp mất ba . Mà nước mắt cứ nhạt nhoà . Bụng đói  cồn cào cứ réo lên ùng ục . Mùa đông rét cắt da . Áo một manh , quần một mảnh . Con đường hun hút , tưởng chẳng bao giờ tới đích . Chị vừa đạp xe , vừa khóc gọi ba  . Người chị bé quắt , chỉ như đứa trẻ lên 10 . 
         Thế mà 4 năm sau , chị thi đỗ vào đại học . Ôi ! Vong hồn ba linh thiêng , hình như ngày nào cũng theo chị đến trường . Chị bảo em thế . 
         Em bé hơn chị 7 tuổi , lại là con trai . Nên em ngờ nghệch hơn nhiều . Vì thế nên nỗi đau mất ba của em cũng không lâu bằng chị . Em cũng không ý thức được rằng : Phải học thật giỏi , sau này mới mong thoát được kiếp sống nghèo hèn  . 
         Ông bà nội là cán bộ miền Nam tập kết năm 1954 . Với niềm tin , đất nước sẽ thống nhất , nhờ tổng tuyển cử hai năm sau . Nên đã để lại quê nhà hai người con gái lớn . Mà chỉ mang theo người con trai bé là ba . Khi đó ba mới 4 tuổi . Ông nội bảo : ngày bé ba học giỏi lắm . Thế nên ba mới thi đỗ vào trường Bách khoa chứ . Ông nội quý chị vì chị cũng học giỏi như ba . Ông nội quý em vì em giống ba như đúc . Ôi ! Thật là ông nội . 
          Ba ra đi  . Người đau đớn nhất là ông bà nội . Ông bà nội không khóc nhiều như mẹ . Chị biết , chứ em thì không biết . Nhiều đêm , khi mẹ và em đã ngủ say rồi , chị len lén mở cửa ra phòng ngoài , nơi đặt bàn thờ ba . Ông bà nội vẫn ngồi đó , lặng thinh . Chị cũng lặng thinh ngồi vào lòng ông nội . Những giọt nước ấm nóng , cũng lặng thinh rơi từ mắt ông xuống đầu chị . Rơi từ mắt chị xuống đất . Ba ơi ! Ba có nhận được những giọt nước ấm nóng đó không ba ?  . 
         Khi chị học năm thứ nhất trường đại học . Chỉ trong vòng một năm , ông bà nội đã bỏ lại mẹ con chị mà theo ba đi mất . Ông bà không bệnh tật gì , nhưng vì tuổi già , và nỗi đau mất con , đã làm suy kiệt cơ thể . Ông thường ôm hai chị em mà bảo rằng :
          Khi nào cháu gái vào được đại học thì ông bà về quê . Chị khẩn khoản : 
          Ông bà chờ cả em bé vào đại học đã . Ông cười  , 
          Lâu quá con ạ ! Sợ ông bà không chờ được . Hai chị em không hiểu . Khi ông bà ra đi , hai chị em mới vỡ lẽ . Sự " ra đi " này ông cũng biết trước . Ôi ! Thật là ông nội ! Cũng đến lúc đó , hai chị em mới thật sự mồ côi . 



                                          Mấy chục năm công tác , ông làm nên đến giám đốc sở . Giá như bây giờ , giám đốc sở thì nhiều tiền lắm . Thời ấy không có bổng lộc gì , chỉ đồng lương hơi cao một chút thôi ,.Bà nội là người tằn tiện ,chịu khó , chịu khổ . Bà nuôi lợn , nuôi gà , trồng rau , may thuê , vá mướn . Khoản tiền dành dụm ngoài lương ấy , bà mua được một cơ ngơi khoảng một sào đất , và căn nhà lợp ngói còn tốt . Của một bà goá , bán nhà đi theo chồng mới . Ngày xưa rẻ lắm . Cả một sào vườn cũng chỉ đáng giá có dăm ngàn thôi . Đất nhà quê ở đây người ta còn cho không nhau nữa là ...
           Ông nội là người cẩn thận , và hiểu biết , nên trước khi mất ông có làm một bản di chúc viết tay . Có chữ ký của ông bà và người làm chứng . Với nội dung để lại vườn đất ấy cho hai đứa cháu mồ côi . 
           Khi ấy đất đai chẳng có giá trị như bây giờ . Thậm chí muốn nói đến thứ gì quá tầm thường , quá rẻ mạt , thì câu cửa miệng của người ta là :  rẻ như bùn đất ấy mà .
           Cho nên cả gia đinh nhà ngoại  , đến cả hàng xóm láng giềng đêu nói : Ông bà nội thật nhân từ  đã ngầm khuyến khích cho con dâu đi bước nữa . Chả là khi ba mất , mẹ mới có 37 tuổi thôi , ba thì 40 tuổi 
           Bốn năm sau , chị tốt nghiệp đại học bằng hạng " ưu "  . Chị được nhận về công tác ở một cơ quan Bộ  . Rồi chị lấy chồng . Trước khi về nhà chồng , chị đã làm được một việc mà tất cả giòng họ đều cảm động . Đó là rước được hài cốt ông bà nội và ba , về quê cha đất Tổ . Ôi ! Người chị bé nhỏ kiên cường và giỏi giang đến thế . 
          Khi chị sinh đứa cháu đầu lòng thì em thi đại học . Em vốn không thông minh bằng chị . Hơn nữa , từ khi ba mất , mẹ thương em , nên quá chiều . Em chơi bời đàn đúm nhiều hơn học . Chị đi lấy chồng . Mẹ đưa về nhà một người đàn ông goá vợ  . Chuyện này cũng thường thôi , vì mẹ hãy còn trẻ mà . Nhưng có một điều em không thể chịu được , là thấy mẹ mình thương yêu , chiều chuộng người khác . Ngay trong ngôi nhà của ông bà nội , và trong căn phòng của ba . Giá như , mẹ ở với người đàn ông kia  ở nơi khác , thì em không đau lòng đến thế . 
           Em không đỗ ! 
           Chị buồn ! 
           Chị bàn với chồng , đón em về nhà mình ở , để kèm cặp cho em thi một năm nữa . Anh rể đồng ý ngay . Anh rể tốt lắm . Anh làm giám đốc một công ty TNHH . Có nhà riêng , có xe riêng . Nhưng ... Em không chịu . Em bảo : 
            Nếu em đến ở với chị thì ai hương khói cho ông bà nội và ba . Lý do ấy của em đúng quá và cũng làm cho lòng chị đau tan nát khi nghĩ về mẹ mình . 
            Năm sau , em cũng thi trượt  . Em bảo chị : 
            Em không đi học nữa . Em muốn đi làm . 
            Anh rể cũng thương em , nên xếp cho em một việc ở phòng kinh doanh của công ty . Việc nhàn , đồng lương cũng khá . Mẹ mừng lắm , em mừng lắm . Còn chị thì biết ơn anh rể . 
            Khoảng một năm sau , trong một kỳ kiểm kê tài sản cuối năm . Khi cán bộ kế toán của công ty  , đi đối chiếu công nợ theo định kỳ . Phát hiện ra rằng : em đã biển thủ tiền bán hàng của cơ quan . Nhiều lắm , hàng tỷ đồng . Chị khóc như mưa như gió hỏi em : 
             Lấy tiền làm gì ? 
             Em bảo : 
             Chơi cá độ bóng đá . Thua hết rồi ! 
             Chị tát em một cái , rồi bỏ về nhà mình . Lặng lẽ bàn với chồng  , bán chiếc ô tô và một số tài sản  . Để trả tiền cho cơ quan . Còn em thì bỏ việc , mà chả cần nói với anh chị nửa lời . 
             Em hận chị về cái tát , nên cả năm sau không cho chị gặp . Chị gọi điện , em tắt máy . Chị đưa cháu về chơi , em đuổi ra . Mẹ mắng , em cãi mẹ . 
             Mẹ cũng nên ra khỏi nhà này mới phải , vì mẹ đã lấy chồng mới rồi . Mẹ đau đớn , khóc sưng hai con mắt . Người đàn ông kia bỏ đi . Giữa mẹ và em đã xuất hiện cái hố thật sâu . Mẹ như cái bóng héo hắt trong nhà . Em như người chủ ngông cuồng hống hách . 



                                          Thế rồi ! Cái dự án nào đó của nhà Nước , lại khoanh trúng vào khu  vực có ngôi nhà bé nhỏ của họ . Khoảnh vườn bị lấy mất 2/3  . Thay vào đó là khoảng gần hai tỷ tiền đền bù . Mẹ gọi chị về và bảo em :
          Số tiền này lẽ ra có một nửa là của chị . Nhưng mẹ chưa nói đến việc đó . Mà chỉ bảo con  , lấy nửa số tiền này , trả cho anh rể . Để anh mua lại cái xe  , năm ngoái đã vì con , anh phải bán 
          Em không đồng ý , lại còn nói rất láo : 
          Con có vay anh chị ấy đâu mà phải trả  . Anh chị ấy chẳng qua vì sỹ diện của mình , chứ đâu phải vì con . Hơn nữa cái tát của chị ấy cho con , đủ để trả hết tình , hết tiền rồi ! 
          Chị đi ! 
          Giữa chị và em cũng có một cái hố sâu . 



                                            Một đêm gió mưa tầm tã . Mẹ đến nhà chị . Mẹ khóc nhiều hơn cả gió mưa . Anh rể đỡ tấm thân tiều tuỵ và sũng ướt của mẹ ngồi xuống ghế . Mẹ chắp tay vái con rể và con gái 
             Mẹ xin các con hãy cứu lấy em .  Nó đi đánh bạc hết cả số tiền đất ấy . Còn nợ thêm người ta mấy tỷ nữa . Chủ nợ đã đến niêm phong nhà , đuổi mẹ ra ngoài . Còn em thì bị công an Hà Bắc bắt ngay trong một chiếu bạc xuyên Quốc gia . 
            Anh rể còn đang suy tính xem có cách gì , thì chị dã nói như vỗ vào mặt mẹ . 
            Bây giờ nó mới vào tù là muộn đấy  . Đáng lẽ nó phải vào tù từ lâu rồi . Thằng mất dậy . Nếu nhà con không gàn , thì con đã thuê côn đồ dậy cho nó một bài học . 
             Anh rể lấy tay bịt mồm vợ lại , và đẩy vợ vào phòng ngủ . Anh mời mẹ ở lại nghỉ qua đêm . Nhưng mẹ còn mặt mũi nào . 
             Mẹ ra về , Trời vẫn mưa ! Mẹ vừa đi dưới trời mưa , vừa lẩm bẩm. 
              Con ơi ! CỐT NHỤC mà !

                                                  HÀ  NỘI  năm 2012

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
lăng mộ đá toyota thanh hóa