Đã tan chầu từ lâu . Các quan thiên đình lục tục kéo nhau ra ngoài cửa Ngọ Môn . Có một vài vị ... Ý chừng như được ai đó hẹn trước , thì kín đáo ...đưa mắt nhìn xung quanh . Rồi ...rất nhanh ... Đã rẽ ngang mất hút vào một lối đi bí mật nào đó trong vườn địa đàng .
Ngọc Hoàng đại đế cũng được viên hoạn quan thân tín dìu về cung Thái Cực nghỉ ngơi . Để cho các vị Vương phi săn sóc mình rồng .
Điện Càn Khôn chỉ còn lại ... Ông Tai , bà Mắt ... Là hai vị quan đầu triều mẫn cán . Khi nào cũng vậy ...họ là ...tai mắt...của triều đình mà !
Bà Mắt ghé sát vào ông Tai nói : (Chẳng là ông hơi nghễnh ngãng ! Tuổi già khổ thế ! )
- Ông có nghe sáng nay Ngọc Hoàng ban chiếu, lệnh cho các quan lại từ trung ương tới địa phương, và toàn thể dân chúng phải tham gia vào đại chiến dịch " chống tham nhũng " không ? .
- Tôi có nghe . Ông Tai trả lời . Nhưng mà thế thì sao ? Tôi thấy việc đó rất cần mà ? Đáng lẽ phải làm từ lâu lắm rồi ! Bây giờ mới làm là quá muộn . Tham nhũng đã tràn lan như đại dịch " tả " của thế kỷ trước ! Dập được khó đấy ! Nhưng còn hơn không ! Chẳng nhẽ cứ ngồi yên cho nó hoành hành ! Rồi đến lúc ...cái giống vi rút ..." tham nhũng " ấy " ăn " sang cả mình thì "hết thuốc chữa " .
Bà Mắt thấy ông Tai không hiểu hết ý mình thì ôn tồn mà giải thích rằng :
- Đã đành là tốt ! Chủ trương thì đúng rồi ! Nhưng còn biện pháp thi hành ... Tôi cứ thấy ... Sao sao ấy ! ...Không khéo lại giống ... Cấp phép cho bọn ... Sản xuất thuốc chữa ung thư bằng than củi thôi !
Ông Tai đảo mắt rất nhanh xung quanh điện Càn Khôn , rồi vội vàng giơ tay lên bịt lấy mồm bà Mắt ! Ông dằn giọng
- Cái bà này ! Không biết ở đây " tai vách mạch rừng " à ! Cổ nhân dậy rằng : " Bệnh từ mồm mà vào , họa từ mồm mà ra " đấy !
Bà Mắt há hốc mồm tỏ vẻ lo sợ , giọng có nhỏ đi nhưng vẫn nói tiếp . Tính bà ấy thế ! Bộc trực nhưng hiếu thắng , thẳng thắn nhưng cương cường , tài ba nhưng tự đại ... Cũng vì cái tính ấy mà... Thủa Tiên Hoàng còn tại vị ... Mặc dù bà ấy là bông hoa đẹp nhất vương quốc ... Tiên Hoàng vô cùng sủng ái . Cũng chỉ cất nhắc lên chức " tai mắt " của triều đình , chứ không đứng đầu hậu cung được .
- Thì tôi có nói sai đâu ! ... Này nhé : Dân chúng quanh năm đầu tắt mặt tối ! Kiếm miếng ăn , nuôi thân , còn nuôi cả chúng ta nữa ... Thì lương của chúng ta chả lấy từ thuế của dân là gì ? Đó không phải tôi nói mà Ngọc Hoàng nói đấy ! . Trong tay dân chúng chỉ có dụng cụ sản xuất và vài sào đất . Mà đất ... Theo hiến pháp thì là " quốc gia công thổ " rồi ! Thử hỏi ...họ có gì để tham nhũng đây ? Đó là nông dân... 70% dân của chúng ta đấy ! Còn nữa thì là ... Công chức và công nhân ... Nói chung ...hai thứ " công " ấy cũng chỉ là hai loại " làm công ăn lương " thôi ! Có " tham nhũng " cũng chỉ " vặt vãnh " tiền trăm tiền triệu là cùng , hay lãn công , bớt xén giờ giấc đi muộn về sớm ...Quan gần họ nhất để họ có thể tố cáo được cũng chỉ là ...loại ...cửu phẩm , bát phẩm thôi ! ... Chứ loại nhất phẩm , nhị phẩm như chúng ta đây ... Cả đời họ chẳng nhìn thấy bao giờ . Biết đâu mặt ngang mũi dọc mà tố giác ! ... Nhưng ... Khi đã khuyến khích họ tố giác ... Thì lại là chuyện khác đấy ! ... Lời dạy của cổ nhân : "dân gian , quan tham " . Bây giờ chúng ta khuyến khích cái " gian " . Đến một lúc nào đó ...vàng thau lẫn lộn , thật giả khó phân ...Sẽ dẫn đến ...Đại họa đấy ! . Còn..."Quan " mới chính là tầng lớp có điều kiện để " tham " ...Thì lại né tránh . không giám vạch mặt chỉ tên nhau ra ? Biết nhau quá mà ! Như tôi với ông ấy !
Ông Tai mặt tái mét . Kéo vội bà Mắt ra khỏi điện Càn Khôn , vừa đi vừa nhìn trước nhìn sau . .. Qua cửa Ngọ Môn đã thấy quan Lục lộ chờ sẵn ở đó rồi . Quan Lục lộ khúm núm :
- Đại huynh , đại tỷ vất vả quá ! Khi nào cũng phải đi sớm về muộn... Việc triều đình vắng hai vị là rối tung cả lên . Hai vị thật xứng là Tai Mắt của Ngọc Hoàng !
Lời nịnh ngọt ngào của quan lục lộ xem ra có thể hạ bớt hỏa cho cái đầu nghị trường nóng bỏng của bà Mắt . Một nét dịu dàng vương giả của thời vang bóng xưa còn sót lại hiếm hoi mà vẫn làm cho lòng người ...chùng hẳn xuống ! Quan Lục lộ ân cần mời Tai Mắt của triều đình quá bộ vào một ... Tệ xá ... Xem ra còn lộng lẫy hơn cả cung Vua . Khu " tệ xá " kín cổng cao tường , bề ngoài khiêm nhường kín đáo ẩn mình dưới những hàng cây cổ thụ . Bà Mắt thì im lặng đăm chiêu . Ông Tai thật thà , cứ nhìn ngang nhìn ngửa rồi xít xa
- Ôi ! Nhà chú quá to mà quá đẹp ! Sao từ xưa tôi không nghe thấy các quan triều đình nói gì ?
Quan Lục lộ chưa biết giải thích ra sao . Thì bà Mắt đã buông một lời lạnh băng chẳng ra khen mà cũng chẳng ra chê .
- Chỉ có mỗi Ông là không biết ! Nhà chú Lộ bé nhất so với tệ xá của các quan thì người ta còn xầm xì cái gì ? .
Được lời nhận xét ấy của quan nhất phẩm , mặt quan Lục lộ giãn ra , ngài xum xoe :
- Đội ơn quan bác đã hiểu cho ... Nhà em là thiệt thòi nhất trong hàng quan lại triều đình . Chẳng là ...ngày xưa ...khi đất nước còn chiến tranh liên miên ...thì ...đường sá cũng chịu nhiều đau thương nhất . Gánh trên lưng xe pháo , súng đạn , bộ đội , dân quân , áo quần , gạo thóc , thương binh , liệt sỹ . Đau đớn hơn cả là hàng trăm ngàn tấn bom đạn của kẻ thù , cũng đều trút xuống đường sá . Chúng muốn triệt đường tiến quân của ta mà ! Hết chiến tranh ...thì việc đầu tiên là ...phải lo cơm ăn áo mặc ... Mãi sau này ... Khi có cái chủ trương ...BOT ...Đường sá mới được phát triển . Nhà em mới có ...chút lộc trời .
Bà Mắt vẫn ngồi im nghe . Ông Tai nghễnh ngãng câu được câu chăng thì nghiêng cổ hỏi lại :
- Chú bảo sao ? ... Chủ trương BOT mà quan Lục lộ lại được hưởng lộc trời là thế nào ?
Quan Lục lộ còn đang lúng túng như gà mắc tóc, thì bà Mắt đã cắt nghĩa rành rọt :
- Trời đất quỷ thần ơi ! Ông làm tai mắt kiểu gì ? Có thế mà cũng không hiểu sao ? Này nhé : BOT nghĩa là...cho tư nhân bỏ tiền làm đường giao thông để dân đi ... Dân sẽ nộp phí để trả dần khoản tiền đầu tư của họ . Nhà nước tính toán ... Khi nào nhà đầu tư thu đủ vốn ( cả gốc và lãi ) . Thì phải bàn giao giả nhà nước đó là tài sản quốc gia , là phúc lợi của dân chúng . Dân đi sẽ không phải trả phí nữa . Chủ trương ấy quá đúng rồi ! Quá sáng suốt ! Nếu tôi không nhầm thì hàng chục năm trước cả tôi và ông đều bấm nút tán thành ủng hộ cho BOT mà !
Ông Tai cướp lời nhưng giọng vẫn từ tốn :
- Nào tôi có quên đâu ! Mà có muốn quên cũng chẳng được vì : ...Đó là thành tích của Bộ giao thông vận tải ,năm nào họ chẳng báo cáo . Có điều ... BOT thì liên quan gì đến " lộc trời " cho chú Lộ chứ ! Bà nói cụ thể xem nào ?
Bà Mắt nghĩ thầm trong bụng ... Lão già này lẩm cẩm quá rồi ! Phải khuyên lão cáo quan về quê , kẻo lại thành " cua càng ngáng lỗ " . Thương ông bạn già ...lại trạnh nghĩ tới mình ... Giọng bà mềm hẳn đi :
- Thế này nhé ! ( Bà quay sang quan Lục lộ ) . Xin lỗi chú ...để tôi cắt nghĩa cho vị quan đầu triều của Thiên đình hiểu ...đường đi nước bước của cái gọi là " lộc Trời " . ... Mỗi con đường định làm thì trước tiên Thiên đình phải lập ra " ban quản lý dự án " . Cái ban quản lý ấy có nhiệm vụ lập ra " dự án " là bản tính toán xem con đường ấy hết bao nhiêu tiền ? Bao nhiêu đất ? Thời gian bao lâu thì xong ? Thu phí bao nhiêu năm thì hoàn vốn ? Và giá phí mỗi loại phương tiện là bao nhiêu ? V ...v ...còn nhiều thứ lắm ! Nhưng tôi chỉ nói cái tổng thể thôi ! ... Đến đây ... Theo lý thuyết thì đúng quá rồi ! ...Lươn lẹo là ở chỗ ... Thực tế nếu tính chính xác thì con đường ấy chỉ cần 20 ngàn tỷ đồng . Cái ban quản lý kia lại lập dự án tới 25 ngàn tỷ ( ấy là tôi ví dụ thế ) . Năm ngàn tỷ " hời " cầm chắc kia , chẳng thằng nào nuốt cả được , phải không chú Lộ . Thế là đáng lẽ chỉ thu phí 10 năm sẽ hoàn vốn , thì chủ đầu tư lại được thu những 15 năm . Chưa kể khi thi công còn bớt xén vật liệu . Khai khống khối lượng ... Thay đổi mác xi măng ... Chỉ riêng cát vàng đổi sang cát đen đã ăn ra mấy trăm ngàn một m3 rồi . .. Tất cả những thứ đó ... Làm sao che được mắt quan Lục lộ và Thổ địa . Đúng không ?
Ông Tai ngồi ngay như cán tàn , còn quan Lục lộ thì run như dẽ . Bà Mắt nói tiếp :
- Đó cũng chưa phải là lý do để cho quan Lục lộ đón đường mời mọc " tai mắt " của triều đình đến " tệ xá " ... Mà chính là việc...mấy hôm nay bọn " xấu " xúi dục cánh lái xe" biểu tình"...đòi công bằng ở các trạm thu phí ! Đúng không ?
Quan Lục lộ mặt tái mét, giọng nói run run ngắt quãng
- Dạ ...Dạ bẩm thượng quan ! Thật chẳng có gì qua được mắt quan giám quốc . Chúng em lo ...việc vỡ lở ... Ngộ nhỡ đến tai Thánh Thượng ... Thì ...chết cả nút !... Nên mới liều mạng đón đường hai vị thượng quan đây . Cúi xin các quan huynh mở đức hiếu sinh , mở lòng từ bi . Lựa lời tâu trình với Ngọc Đế . Em và các đệ tử không giám quên ơn !
Quan Lục lộ cứ cúi đầu mãi...chờ ý chỉ của thượng quan mà chưa giám ngẩng lên ! Bà Mắt giọng mát mẻ :
- Chú lo gì ... Chú và các đệ tử đã có ... Bát Hiền Vương chống lưng thì sợ ai nữa ? Đất đai , đường sá , cầu cống, xây dựng . Đó là lĩnh vực do Bát Vương cai quản . Sao lại nói với chúng tôi ? ... Mà ... Các chú nghĩ ... Ngọc Hoàng chưa biết à ? Ngài biết hết ! ... Nếu không thế thì làm sao mà giữ được ngôi báu !
Quan Lục lộ mặt xanh như tàu lá , lảo đảo muốn ngã . Bà Mắt vội trấn an :
- Chú yên tâm đi ! Làm sao mà run như cầy sấy thế ! Nếu lúc "ăn chia " cũng biết " sợ " như vậy thì có tốt không ? . Cái "án" BOT còn treo trên đầu " các chú " mà chưa lôi xuống trải ra cho bàn dân thiên hạ biết , vì : ... Thế lực của Bát Vương còn mạnh lắm ! ... Cái bình cổ mới quý chứ những con chuột chạy quanh thì đáng gì !... Nhưng ... Đánh chuột thì sợ vỡ bình ! Chú hiểu không ?
Quan Lục lộ dạ vâng rối rít , hai bàn tay cứ xoa mãi vào nhau như xoắn quẩy
- Em xin đội ơn những lời vàng ngọc của quan giám nghị đại phu . Thật là " lời nói gói vàng " !
Quan Lục lộ định quay vào buồng trong lấy gì đó . Bà Mắt gọi dật lại
- Chú quay lại ngay ! Chú chưa đủ quyền lực để cách chức quan giám quốc đâu nhé ! Nếu dễ như thế ...thì sao chúng tôi lại làm được chức giám nghị đại phu hai triều chứ ! . Có điều này ... Chúng tôi dặn chú : ... Cái gì cũng vừa phải thôi ! Người đời cứ bảo " lòng tham vô đáy " ! Không đúng đâu ! Lòng tham có đáy đấy ! Đáy của lòng tham từ thủa xưa là cái túi 9 gang rơi xuống biển sâu cùng chủ nó . Thời nay đáy của lòng tham là cánh cửa nhà tù đấy ! Mà nhà tù ở Thiên đình cũng chẳng sướng hơn nhà tù của hạ giới đâu !... Nếu chú biết sợ thì ... Sắp tới đây ... Cái BT đừng có dính vào . Người ta cứ nghĩ : bỏ chữ O ở giữa đi là làm yên được lòng dân . Bởi dân không phải đóng phí giao thông sẽ không phản đối gì ! Thế nên người ta mặc sức xin cho . Giá làm đường thì duyệt cao .Thử hỏi cả cái gầm trời này có đâu giá làm đường cao tới 1 ngàn tỷ một cây số không ? Thế mà Thiên đình có đấy ! ... Giá đất công thì bán thấp như cho không ! Hai thứ ấy mà đổi chác cho nhau . Nếu không phải là thổ địa và quan lục lộ hưởng lợi thì là dân chúng chắc ! Mấy điều tâm huyết ấy chú nghe được điều nào thì nghe còn không thì coi như tôi chưa nói ! Thế nhé ! Chúng tôi về đây !
Bà Mắt kéo ông Tai đứng lên . Hai người đã đi ra khỏi cổng mà quan lục lộ vẫn đứng giữa nhà như trời trồng .
...........................................
.
HÀ NỘI NGÀY 13/8/2018
- Thi đàn Việt Nam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét