ĐĂNG NGÔ THÀNH CỔ CA
.
Đăng cổ thành hề tư cố nhân
Cảm hiền đạt hề đồng ai trần
Vọng bình nguyên hề ký vãn mục
Thán Cô Tô hề tụ mê lộc
Hoàng trì cao hội sự vị chung
Thương hải hoành lưu nhân đãng phúc
Ngũ viên sát thân thùy bất oan
Cánh khan mộ thụ như sở ngôn
Việt vương thường đảm yên khả địch
Viễn thu thạch điền hà sở ích
Nhất triêu không tạ hội kê nhân
Vạn cổ do thương dũng đông khách
Hòa ly ly hề thành pha đà
Ngưu dương tiễn hề mục thụ ca
Dã vô nhân hề thu thảo lục
Viên vi khứ hề cổ mộc đa
Bạch dương tiêu tiêu bi cố kha
Hoàng tước tu tu tranh vãn hòa
Hoang thiên đoạn hề thùy trùng quá
Cô chu thệ hề sầu nhược hà
Thiên hàn nhật mộ giang phong lạc
Diệp khứ từ phong thủy tự ba
.
DỊCH NGHĨA : Lên thành cổ nhớ người xưa . Cảm cái tài đức và sự thành đạt của cổ nhân . Bây giờ đều đã hóa ra bụi trần cả rồi . Phóng tầm mắt nhìn xa xa xuống đồng bằng . Thương thay thành Cô Tô giờ đây đã là chỗ tụ hội của bầy hươu nai . Hội lớn Hoàng trì tan từ lâu . Biển Thương hải sóng cồn làm cho họa phúc không biết đâu mà lường . Giống như Ngũ Tử Tư bỏ Sở phò Ngô . Được phong đến chức tướng quốc . Sau vì can gián Phù Sai mà phải chết bằng cách tự sát thân . Kể cũng chẳng oan cho kẻ " Rước voi dầy mồ " . Trước khi chết còn dặn tướng sỹ : Hãy treo cái đầu của ta ở cửa thành phía đông . Để ta nhìn thấy Câu Tiễn phá thành , nước Ngô vong quốc ."
Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật trong lao tù để yên lòng Ngô vương . Phải đi cày cấy thu hái ở những khu ruộng xấu xa xôi vất vả , mà vẫn vui vẻ nhẫn nại . Đến một sáng kia điểm danh không có nữa . Nghĩa là Câu Tiễn đã trốn thoát rồi .
Trong bài thơ không thấy nhắc đến Phạm Lãi và Tây Thi . Phải chăng câu thơ " Vạn cổ do thương dũng đông khách " này là nỗi lòng của Việt vương và của tác giả . Nhớ tới hai người anh hùng mai danh ẩn tích .
Ngày nay , khi mặt trời đã nhạt dần cái ánh sáng chói chang , trong buổi hoàng hôn trên thành cổ .Mục đồng hát ca đưa trâu dê về bản . Thành xưa hoang vu không một bóng người . Cỏ thu bao trùm khắp chốn . Vườn cũ cổ thụ hoang sơ đã mọc lung tung . Bạch dương tàn lụi đến tang thương . Chim sẻ chí chóe tranh mồi trong chiều ảm đạm . Trên đoạn đê hoang vắng không người qua lại . Dưới sông một chiếc thuyền cô đơn . Làm cho dòng nước cũng mang nỗi u sầu chẩy đi vô tận .
Trời lạnh , ngày tàn , lá rơi theo gió xuống dòng sông cuồn cuộn sóng xô .
.
DỊCH THƠ : BÀI HÁT LÊN THÀNH CỔ NƯỚC NGÔ
.
Lên thành cổ chừ nhớ người xưa
Cảm đức tài chừ theo gió đưa
Nhìn xa tít chừ đồng vô tận
Thương Cô Tô chừ chỗ nai về
Ao vua chừ vãn hội Hoàng trì
Thương hải sóng chừ người bạc phúc
Tử Tư chết chừ sao oan được
Đầu treo cao chừ nhìn nước Ngô tan
.
Việt vương chừ kiên định tâm can
Khổ sai chừ biết mấy cũng cam
Buổi sáng chừ trốn về cố quốc
Nhớ thương ai ? Chừ biền biệt phương trời
.
Bây giờ chừ chiều xuống nơi nơi
Mục đồng chừ ca hát thảnh thơi
Trâu dê chừ cũng theo đuôi nhau về
Thành xưa chừ không bóng người qua
.
Cỏ thu chừ mọc lan ra khắp vùng
Vườn xưa chừ cổ thụ lung tung
Bạch dương chừ lụi cho lòng đau thương
Chiều tàn chừ đàn sẻ đói ăn
.
Trên đê chừ một bóng cũng không
Dưới sông chừ một chiếc thuyền nan bồng bềnh
Lá rơi chừ lạnh lẽo chiều buồn
Gió thu chừ cuốn xuống theo làn sóng xô .
.
NGUYỄN THỊ VINH DỊCH ĐĂNG NGÀY 20/5/2018
- Thi đàn Việt Nam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét