Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

CÁI ĐÁY... CỦA LÒNG THAM ! ...



                                                  Hôm nay ... Ngày ... Tháng... Năm
 ... Toà án nhân dân huyện ... X ...Mở phiên toà sơ thẩm , xét xử một vụ án  . Mà nguyên đơn là một cụ ông đã 98 tuổi . Vụ kiện không có bị đơn . Nhưng xem ra , những người phải " hầu toà "  , sau phiên xét xử này , lại rất nhiều


                                                  Cụ làm đơn , xin toà xử , cho đứa cháu gái mồ côi , mới 18 tuổi của cụ  . Được thừa hưởng gia tài duy nhất  , mà vợ chồng cụ suốt đời lao động cực khổ , mới tích cóp được . Một năm trước , cụ bà cũng đã theo Tiên Tổ , về cõi Vĩnh hằng mất rồi . 


                                                   Làng quê ở đây  , từ xa xưa , là một vùng bán sơn địa  , hẻo lánh nghèo nàn  . Đã gọi là " bán sơn địa " , nghĩa là nửa núi , nửa đất  . Ruộng ít lại bạc mầu  , núi đồi toàn đất cằn sỏi đá  . Chỉ có cây sim , cây mua hoang dại là sống được thôi  . Dân bản xứ toàn người Mường . Cụ cũng là người Mường . 
                                                   Gần 50 năm trời , làm lụng quần quật , vừa nuôi một đàn con 7 đứa .Vừa phải dành dụm , tích cóp , cộng với sự trợ giúp của bố mẹ ( các vị Tiền Bối ấy đã theo Tổ Tiên từ lâu lắm rồi ) . Hai cụ mua được 7 sào vườn  . Ừ thì ngày xưa , đất rẻ như bùn . Nhưng đồng tiền  lại khó kiếm . Nếu giá đất đai được tính bằng mồ hôi , nước mắt , thì thời nào cũng như nhau mà thôi 
                                                   Thế rồi ... Cụ gặp may... Mấy chục năm trước , có cái nước Cu ba  xa lắc xa lơ nào đó , đem tiền , đem người sang , làm một con đường , gọi tên là : đường Hữu nghị . Nối Sơn tây với Hoà bình  . Ối ! trời Đất ơi ! Những người Cu Ba ấy ! Họ cao to , phải đến gấp đôi người mình . Da đen sì , và mặt thì toàn râu là râu . Chẳng nhìn thấy mũi mồm ở đâu cả . Họ làm việc suốt ngày , không biết mệt  . Nhưng lại rất hiền . Chứ không giống  bọn tây đen rạch mặt , quấn thừng , thời Pháp thuộc đâu .
                     Cái vườn của cụ ra mặt đường . Một nếp nhà tranh nhỏ , thấp thoáng trong khu vườn mướt mát mầu xanh , trĩu cành hoa trái . Mùa nào thức ấy . Rộn rã tiếng chim . Có tới 50 m là mặt đường quốc lộ , trải bê tông phẳng lỳ  . Là niềm mơ ước của không những người Mường , mà cả người Kinh nữa  . 
                                                      Khoảng 10 năm trước , cụ lại gặp may . Lời cổ nhân " phúc bất trùng lai  " xem ra chỉ là sách vở thôi . Ở nơi quyền lực tối cao nào đó ... Có một chữ ký và cái dấu Quốc huy đỏ chói . Thế là " xứ Mường " thành " Thủ Đô " . Cùng với con đường có cái tên tầm cỡ 
" lịch sử " là " Đại lộ Thăng long " . Đã làm cho khoảng cách từ Hà Nội tới nhà cụ giảm xuống 3/4 , giá nhà đất thì " leo thang " chóng mặt .
                        Các đại gia Hà thành đua nhau về mua đất xây biệt thự nghỉ dưỡng  . Thậm chí , có những ông chủ " lớn tiền " , " lớn quền "  , khoanh được cả hàng trăm hecta . Kiếm lời bằng cách xây nhà vườn để bán . 
                        Là người dân tộc vùng sâu , vùng xa . Suốt cả cuộc đời không đi sau con trâu và cái cày , thì cũng bị cái xẻng , cái cuốc đè lên lưng . Chữ nghĩa chỉ tính trên đầu ngón tay . Đến tờ báo cũng không đủ chữ mà đọc . Cụ ngạc nhiên , thậm chí còn sợ hãi  . Trước cảnh " đất hoá vàng " ấy
                        May quá ! Tuy cụ đông con , nhưng cả nhà chịu khó lao động  . Ơn nhờ phúc ấm Tổ tiên , các con cụ  , lớn đến đâu thì thành gia lập thất đến đấy . Hai người con gái theo chồng  không nói làm gì . Còn năm người con trai  , ba đứa sau , khi ra ở riêng  , cụ cũng đều cho vốn liếng , và ai cũng mua được vườn đất . Nhỏ thôi , chỉ một vài sào  . Từ những ngày " đất còn rẻ như bùn " 
                        Bẩy sào vườn này  , hai cụ bàn nhau , sẽ chia đôi cho anh cả , anh hai  . Giòng họ của cụ , nghe đâu từ thời tiền cổ đã đánh mất mộ Tổ thì phải  . Nên nhà nào cũng " bại trưởng "  . Người con trưởng của cụ hèn kém , sức " trói gà không chặt " . Đầu óc thì ngất ngất , ngư ngư  . Thủa còn niên thiếu , được cắp sách đến trường , năm nào cũng xếp thứ nhất nhì , chỉ là từ dưới lên mà thôi ! 
                     Khác hẳn với anh trưởng , thằng em khoẻ mạnh , đẹp trai , thông minh và nhanh nhẹn . Anh em hơn kém nhau 2 tuổi , nhưng học cùng lớp , vì thằng anh cứ " đúp " dần . 
                         Khi chúng lớn lên , vào những năm cuối của thập niên 60 của thế kỷ trước  . Các em chúng lần lượt ra đời . Nhà 7,8 miệng ăn , đói khổ lắm ! Lúc ấy , đất nước lại đang có chiến tranh  . Cuộc chiến " giành toàn vẹn non sông " mới ác liệt làm sao ! Nửa Nước bị chia cắt  . Sắp rơi vào tay bọn " ngoại xâm " rồi . Thế là ! " toàn dân cứu Nước ! " , " toàn diện cứu Nước ! " . Bao nhiêu nam thanh , nữ tú , rầm rập vào chiến trường . Con trai thì cầm súng , con gái thì tải lương , tải đạn , tải thương ,nuôi quân ,làm đường ... Người đủ tiêu chuẩn thì biên chế chính thức vào quân ngũ  . Người thiếu tiêu chuẩn thì biên chế vào thanh niên xung phong , dân công hoả tuyến . 
                         Khắp nơi trên đất bắc này , còn lại ở hậu phương , chỉ toàn ông bà già , con trẻ , và lớp phụ nữ trung niên , có chồng đi chiến đấu . Ấy thế mà , lúa vẫn xanh rờn trên những cánh đồng 5 tấn  . Ngô khoai vẫn đầy bồ , lợn chật chuồng , cá quẫy ao  . Chúng ta nuôi nhau , và còn " cắn đôi hạt gạo cho chiến trường " nữa chứ ! 
          
                                                          Lòng yêu Nước thời nay , xem ra không hề giảm sút , so với Tổ Tiên  . Khi đức thánh TRẦN ba lần đánh thắng giặc Nguyên Mông . 

                                                          Người con thứ 2 của cụ cũng vào quân ngũ . Bỏ lại cha mẹ già và người vợ trẻ vừa mới sinh con . Ít năm sau , đứa em kế nó cũng ra đi  , sau ngày cưới vợ vội vàng . Gia đình cụ trở thành " gia đình chính sách " . Cụ trở thành " trưởng thôn " , rồi " chủ tịch xã " .

                                                          Tàn cuộc chiến , là khi chúng ta đã " thu hồi " được nửa giang sơn suýt nữa thì bị mất . 
        
                                                           Hai đứa con trai của cụ đi cứu Nước , khi về chỉ còn một thôi  . Thằng em đã nằm lại trên dẫy Trường Sơn hùng vỹ của non sông  . Thằng anh trở về , với lon thiếu tá , và vết thương trong người  . Ôi thôi ! Thế cũng là ơn Trời Phật , và phúc ấm Tổ Tiên lắm rồi ! 
                                  Lúc ấy là những năm của thập niên 80 . Cụ cũng đã gần 70 tuổi  , cái tuổi " xưa nay hiếm "  . Vả lại khi bọn thanh niên đi cứu Nước  , ở nhà toàn đàn bà , con gái  . Thì mình đành gánh vác vậy  . Chứ có trình độ gì đâu ?  . Bây giờ , chúng về rồi , mình phải để cho chúng làm . Chúng khoẻ mạnh , thông minh , lại biết chữ nghĩa  . May ra làng xóm mới khá lên được . Thế là , anh thiếu tá thương binh của cụ , được bầu làm Chủ Tịch Xã . 
                       Người con " trưởng bại " , ế mãi , tới khi 50 tuổi  . Mới lấy được một cô " thanh niên xung phong " giải ngũ "  đã quá lứa nhỡ thì " . Không đẹp , không xấu , nhưng giáng người " trước sau như một " . Bom đạn và mưa nắng Trường sơn , đã " cướp " đi thời con gái của cô . Sau đám cưới đơn sơ , anh ôm quần áo đến nhà vợ " ở rể " . Chả là , chị không còn cha mẹ , lại phải nuôi 3 đứa cháu mồ côi  . Con của người anh trai bạc mệnh . Mà mẹ chúng thì bỏ con đi theo chồng mới ! 
                       Thế mà Trời Phật thương tình , cũng cho vợ chồng anh được một " mụn " con gái . Thôi thì " cha già , con cọc " vẫn còn sướng hơn cái cảnh " góp gạo thổi cơm chung " gấp vạn lần . 
                        Năm đứa trẻ được 2 tuổi  . Người em trai của anh , đang ở cùng cha mẹ , và lúc đó chú ấy đã làm bí thư Đảng Uỷ xã rồi . Trong một lần đến thăm anh chị và cháu đã bàn rằng  : " Cha mẹ thương anh yếu ớt , chẳng được như người ta  . Thương chị một nách nuôi mấy đứa trẻ  . Nên muốn đến ở với anh chị , để đỡ đần , trông nom các cháu cho chị đi làm . Chồng chị vốn hiền lành , thật thà , pha một chút đần độn , nên đồng ý ngay . Còn chị , tuy đã là người mẹ ngoài 30 tuổi , nhưng sự hiểu biết về lòng người , về lẽ đời , thì chả có là bao . Nên cứ bế con ngồi im lặng . 
                          Sau đó thì bố mẹ chồng đến ở thật . Hai cụ đã ngót nghét 80 nhưng đều khoẻ mạnh , và cũng hiền lành . Người già , ăn uống tiêu pha chẳng đáng bao nhiêu , nên kinh tế cũng không túng bấn thêm là mấy . Nhà cửa vẫn ấm êm  . 
                           Thời gian qua đi , bọn trẻ dần dần lớn lên . Ba thằng cháu ruột đều đến tuổi lấy vợ . Trong vòng 6 năm , chị lo 3 đám cưới  . Vay mượn khắp nơi để làm cho các cháu 3 nếp nhà nhỏ , trên đất Tổ Tiên . 
                            Thế là chị mang công mắc nợ. Lúc này , đứa con gái của chị đã 10 tuổi  . Có thể ở nhà với ông bà và bố , chị ra thành phố tìm việc làm  . Việc làm ở thành phố thì vô khối  , đủ cả cao thấp , sang hèn . Vào cơ quan , xí nghiệp thì không thể vì chả có trình độ gì . Chứ làm thuê , làm mướn , ô sin , giúp việc , thì chị làm được . Chị chọn giúp việc chăm người già . Đồng lương cũng khá , và công việc lại không đến nỗi vất vả . Mà vẫn đủ tiền nuôi cả nhà , lại còn dành dụm được để trả nợ  . 
                            Sau 8 năm , khoản công nợ đã vơi đi  . Chị định bụng , cố gắng dăm năm nữa , bao giờ con gái đi lấy chồng , thì chị nghỉ . Về nhà làm dăm sào ruộng , nuôi con bò giống  . Chăm sóc bố mẹ chồng ( nếu Trời còn cho các cụ thọ ) . Năm nay hai cụ đã 95 , 96 cả rồi . 



                                                                 Một buổi chiều ... Chồng chị gọi điện ... Báo tin ... Sáng ấy ... Bố mẹ anh ... Đã thuê xe ôm về nhà của các cụ , cách đó 8 km . Lý do là mẹ anh thấy trong người " khang khác " . Hai cụ muốn về nhà cửa của mình  . Để ... Nếu có đi với Tổ Tiên thì cũng không mang tiếng là chết nơi " đất khách quê người " . Hơn nữa , ở đó , chú Hai có con trai  , chứ không như anh , một "mụn " con gái " vịt giời "  . 
                            Thế mới biết , người già sống tính ngày , tính tháng . Nhưng lo nghĩ thì rất xa xôi  . Linh cảm của người già cứ như có Trời Phật mách bảo . Mười ngày sau thì cụ về với Tổ Tiên  . 
                            Sau cái tang của vợ . Cụ ông nhất quyết không đi " ở rể " cùng con trai cả nữa . Cụ gọi đủ các con trai , gái , râu , rể , về họp gia đình . Cụ tuyên bố : cắt đôi mảnh đất , chia cho anh cả , anh hai . Bắt vợ chồng anh cả , phải làm cho cụ một gian nhà nhỏ  , trên đất anh được hưởng  . Và nuôi dưỡng cụ đến hết đời . Ngôi nhà của cụ , thì cho chú hai . Để sau này , đứa cháu trai " thứ gánh trưởng " ấy , thờ cúng ông bà . Cụ thật là sáng suốt  , minh mẫn , và thấu tình đạt lý  . Tất cả các con đều đồng ý . Chỉ có gia đình chú hai , vợ chồng con cái , không nói gì .
                              Sau lần họp gia đình ấy . Chị lại ra thành phố làm việc . Đứa con gái chị cũng xin được việc làm ở một công ty may , cách nhà 3 cây số .
                              Chưa qua tuần 49 mẹ chồng . Một tin sét đánh lại bổ xuống đầu chị . Gia đình điện báo : ... Chồng chị ... Ngã xuống giếng ... Và đã qua đời ! ... Thật là " hoạ vô đơn chí " ! Chị choáng váng cả người  . Bà chủ nhà , đã cao tuổi  , sau những lời an ủi chân thành . Đặt vào tay chị , cái phong bì , gọi là " chút lễ " . Thì cứ dặn đi dặn lại chị , về phải mời thày cúng bái cẩn thận . Xem ra 
" cụ bà " chết phải giờ " trùng tang " 
                                Cái chết tức tưởi của chồng chị , đã kinh động đến cả cơ quan pháp luật . Ấy là do hàng xóm đã báo với công an rằng : ... Trước khi chồng chị chết , họ thấy nhà chồng chị đã cãi nhau rất to  . Nguyên nhân gì thì không ai biết  . 
                                 Sau khi chôn cất chồng , chị và đứa con gái đều phải đi làm .  Hai nhà cách nhau đến gần chục cây số . Nên chị không biết rằng  ... Em trai , em râu , cháu trai , cháu râu . Đều bị công an bắt giam cả . Bởi vì ông cụ đã khai  : ... Chính mắt mình nhìn thấy ... Con trai , con râu và ... Cháu nội  , người khiêng , người bịt miệng  , ném anh trưởng của nó xuống giếng ! Chỉ vì chuyện ... Chia đất . Cụ cũng chẳng hiểu sao , thằng con thứ của mình , lại trở nên tham lam , vô lý và bất nhân đến thế ! Nó cứ một mực , bắt anh trưởng phải đem bố đi về nhà chị râu " ở rể " . Cụ không nghe , và anh trưởng cũng không nghe . Nhiều lần cãi nhau kịch liệt . Cho đến khi sẩy ra sự việc đau đớn kia . 

                                                         Sau nhiều tháng điều tra . Toà án huyện mở một phiên công khai 
Xử tại trụ sở uỷ ban xã .. X ... Dân cả huyện dến xem đông như kiến . Người ta mới biết rõ nguồn cơn cái chết tức tưởi , của người " anh trưởng " 
                     Đó là : ... Khoảng một năm trước, chú em - bí thư đảng uỷ xã  . Đã bí mật , bán toàn bộ 7 sào vườn , cho một đại gia Hà thành . Với giá 6 tỷ tiền , và đã nhận trước 5 tỷ . Với biên bản giao kèo : ... Sau một năm , đợi chủ nhà thu hoạch vườn xoan đến tuổi khai thác . Thì trao nốt 1 tỷ , và nhận đất . Với điều kiện trong thời gian 1 năm ấy  , người chủ mới tạm thời giữ " sổ đỏ " . Nhưng không được dùng để sang nhượng , thế chấp . Biên bản có cả chứng thực của uỷ ban  . 
                     Tự nhiên ... Bố mẹ và anh cả quay về . Rồi bố chia đôi đất cho hai anh em . Lại còn đòi làm nhà ở luôn đó nữa chứ  ! Đất thì đã bán rồi . Số tiền 5 tỷ ấy , đã đóng vào một đường giây buôn lậu ma tuý từ Lào về . Với tính toán ... Tới cuối năm ... Lấy thêm 1 tỷ tiền đất , cộng với tiền ... Bán cái vườn ... Xoan ... To đẫy ôm kia . Cũng được mấy tỷ tiền . Thì cả nhà sẽ xa chạy , cao bay ... Về quê vợ ... Trên Sơn la ở , và làm giầu bằng nghề buôn ma tuý . 
                      Than ôi ! Người tính ... Không bằng Trời tính ! ... Sự quay về bất thần của bố mẹ và anh cả . Đã dồn người con thứ vào thế " lưỡng đầu thọ địch " . Và ... Đứa em ... Đã lấy " máu " của anh trai mình , để mở đường " máu " . Cho hắn " thoát " ra khỏi cái thế " lưỡng đầu thọ địch " ấy! 
                      Phiên toà lưu động , với lời tuyên án... 17 năm tù cho kẻ chủ mưu  . Sau khi đã được xét giảm một phần vì sự cống hiến cho nhà Nước . Các kẻ tòng phạm là vợ , con , người nào cũng phải lĩnh án tù . 
                       Dân trong vùng , ai cũng thở dài , ngao ngán . Xót thương cho " thế thái nhân tình " 
                       Tưởng như thế cũng đã được gọi là " khép lại một đại án " 


                                                             Có ngờ đâu , đây mới thật sự là " hoạ vô đơn chí " . Sau khi con trai trưởng chết , con trai thứ và vợ con nó đều vào tù . Cụ ông chẳng còn mặt mũi nào quay về nhà con râu trưởng , để " ở rể " nữa . Cụ lầm lũi sống trong ngôi nhà của mình  . Ngày ngày hương khói cho vợ con . Con râu trưởng đi làm rất xa . Cô cháu gái " vịt giời ", cũng rất thương ông nội  . Tháng nào nó cũng biếu ông 1 yến gạo và mấy trăm bạc . Nhưng ... Cứ thấy cháu đem gạo đến là các cô , chú , thím ... Lại chia nhau lấy cả  . Cụ đói ! ... Tiền phụ cấp bố liệt sỹ , và người cao tuổi thì uỷ ban ... Ăn chặn mất 3/4  . Căn nhà lâu năm , đã cũ nát , không sửa sang . Ngày nắng  , ông Mặt Trời soi vào tận ngóc nghách. Ngày mưa , ngồi trong nhà cũng phải đội nón và khoác nilon . Lại còn hai cái bàn thờ , chưa qua ngày " cúng cơm ". Vong hồn vợ con ngày đêm cứ lảng vảng . 
                   Cụ ông năm nay đã 98 tuổi , nhưng ơn Trời vẫn còn minh mẫn . Sau gần một năm suy ngẫm , cụ mới nhớ rằng :... Mình chưa bao giờ ký một giấy tờ nào cho thằng con thứ vườn đất cả . Mặc dù đã 16 năm cụ không ở đây  . Sổ đỏ vẫn đứng tên vợ chồng cụ . Vậy thì " nó " làm sao mà bán được ? Có người nào lại dại dột , bỏ ra 5 tỷ tiền , để cầm cái " sổ đỏ " không chính chủ bao giờ ? Có điều gì khuất tất ở đây ?...
                    Thế là cụ làm đơn lên toà án . Nhờ điều tra , xác minh mọi nghi vấn của mình  . Và muốn lấy lại vườn đất của cụ , để cho đứa cháu " vịt giời " hiếu đễ . 
                    Toà thụ lý vụ án , công an và viện kiểm sát vào cuộc điều tra  . Đã lôi ra ánh sáng những chuyện " tầy đình " . Mà dân cả vùng phải ngạc nhiên kinh hãi  ... Đó là :... Vị Bí Thư Đảng Uỷ xã - con trai cụ , với Chủ Tịch , và cán bộ địa chính . Đã cùng nhau toa rập , giả mạo chữ ký của hai cụ  , để sang tên cái " sổ đỏ " của cụ cho anh ta . Cái " sổ đỏ " giả ấy được bán với giá 5 tỷ đồng . Còn cái 
" sổ đỏ " thật , thì được cán bộ địa chính xã mạo danh cụ " cắm " vào ngân hàng . Để vay 1 tỷ đồng  . Tham gia vào đường giây buôn lậu ma tuý  . Đường giây " tội lỗi " ấy cũng nhờ vụ án này mà được triệt phá . 
                      Hôm nay , toà án huyện đã " thu hồi " được " sổ đỏ " thật của cụ . Để xử cho đứa cháu gái thừa kế . .. Trước toà , người vợ goá và đứa trẻ mồ côi , đứng lên xin tự nguyện , cho 4 người em chú  , mỗi người nửa sào . Gọi là " lộc của Tổ Tiên "  . Cho hai người em cô , mỗi người 10 triệu đồng 
Và xin đón bố chồng về phụng dưỡng đến cuối đời  . Bồi thẩm đoàn và những người có mặt dự phiên toà , ai cũng cảm động . 


                                                            Những tội phạm từ chủ tịch , địa chính , cán bộ uỷ ban . Tham ô , bớt xén của dân từ tiền điện ,tiền nước , tiền chính sách , tiền cứu trợ thiên tai  . Xà xẻo ruộng công điền , ruộng tư điền . Rút ruột các công trình thuỷ nông , đường sá . Khai man , khai khống ,các hạng mục làm nhà uỷ ban , trường học , mẫu giáo ... Cùng với đường giây ma tuý, cũng đã tra tay vào " còng " . Bản án sẽ được công bố vào phiên xét xử sau . Chẳng biết có tên nào phải " dựa cột " hay không ? ... 
                         
                                               Câu thành ngữ xưa " lòng tham vô đáy " xem ra chỉ đúng một nửa thôi 
Bởi câu truyện này đã cho bạn đọc nhìn thấy " CÁI ĐÁY ... CỦA LÒNG THAM " .


                                                   Hà Nội.       Tháng 8/2016

             
   
                        

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
lăng mộ đá toyota thanh hóa