Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2016

NGƯỜI CHỒNG KHẢ KÍNH !




                                            Năm nay bà đã 75 tuổi . Cái tuổi mà người ta hay hoài cổ . Người già ăn ít , ngủ ít , làm ít . Chuyện thường nhật thì quên ngay . Thậm chí ăn rồi còn tưởng chưa . Đôi mục kỉnh đeo trên mắt mà đi tìm suốt ngày . Ôi ! Tuổi già ! Cỗ máy quá đát của tạo hoá ! 
         Thế nhưng , những gì là dĩ vãng thì nhớ lắm . 
         Bà làm bạn với ông đã nửa thế kỷ rồi . Nói " nửa thế kỷ " tưởng là xa lắc xa lơ , từ đời xửa đời xưa . Thực ra cũng chỉ mới 50 năm thôi mà . Cũng giống như ngày hôm qua , hôm kia ấy . 
         Khi đó bà 25 tuổi . Bây giờ , đứa cháu ngoại 25 tuổi  , trong mắt bà , vẫn là một đứa trẻ . Mỗi ngày , đi làm về , nó vẫn ôm bà  ngửi ngửi , hít hít , sờ sờ , nắn nắn lung tung . Nói giọng ngọng líu ngọng lo , đòi ăn món nọ món kia . Bà âu yếm dí ngón tay trỏ lên trán nó và bảo : 
        - Cha bố chị , ngày xưa bằng tuổi chị , tôi đã sinh ra mẹ chị rồi ! 
        Nó thè cái lưỡi đỏ hồng và nhỏ xíu rõ dài , nháy mắt , rụt cổ lại như cổ rùa . Rồi tung tẩy đi vào phòng riêng . Bỏ lại bà với nụ cười rạng rỡ , trên bộ XALONG gỗ gụ quý giá và cũ kỹ . Mà tuổi đời chắc nhiều hơn tuổi nó . 
                                             Bà nghĩ về ngày xưa... Cô gái có mái tóc ngang lưng , khuôn mặt trái xoan , đôi mắt thông minh , nét cười rạng rỡ . Là niềm ước mơ của bao nhiêu chàng trai phố núi . 
        Thế rồi , bà thuộc về ông , người chuyên viên của vụ tổ chức quyền lực nhất một bộ nọ . 
        Ông và cuộc hôn nhân của bà , cũng là niềm mơ ước của bao nhiêu bông hoa lộng lẫy nhất nơi miền sơn cước . 
        Nhưng ... Tạo hoá thật vô cùng khắt khe và bủn sỉn . Cái mà người ban cho ta , thật chẳng đáng gì , so với cái mà người bắt ta phải chịu đựng . Thực ra , điều đó cũng cho tới bây giờ bà mới hiểu . 
        Suốt 50 năm qua , ông từ chuyên vên , lên phó phòng , trưởng phòng , phó gám đốc , giám đốc, bí thư đảng uỷ , vụ phó rồi vụ trưởng . Ai cũng bảo bà số sướng . Đến cả ông thầy tử vi hay nhất một vùng kia , cũng bảo số bà làm " mệnh phụ phu nhân "  . Bởi vì chồng bà là " mệnh quan triều đình 
        Ôi ! Cái số " mệnh phụ phu nhân " ấy mới thật là bạc bẽo làm sao . Trời cho ông bà được 3 mặt con , trai có , gái có  . Bà hiểu , đó cũng là sự rộng lòng ban phát của tạo hoá . Để giữ gìn , nuôi dưỡng 3 báu vật của tạo hoá ấy , vào những năm tháng của thập niên bẩy mươi, thế kỷ trước . Quả thật vô cùng gian nan khổ ải . Cái thời củi quế , gạo châu , quả ớt , mớ rau cũng phải phân phối . Cái  thời 100 gram thịt chia cho 30 ngày , 10 kg gạo chia cho 30 ngày . Quả thật người ta chỉ sống bằng cháo loãng . Tiền lương của cán bộ nhà nước 1 tháng chỉ tiêu được 15 ngày , còn 15 ngày nữa chẳng biết xoay xở thế nào ?  Ngoài giờ làm việc ở cơ quan , bà làm thêm đủ các nghề , từ cuốn thuốc lá thuê , bóc lạc , cạo quế , may thuê , vá mướn , đan len , dệt áo . 
          Đồng lương " vụ trưởng " của ông chẳng thể đủ tiêu cho chính mình . Trớ trêu thay , những đồng tiền " may thuê " vá mướn " của " mệnh phụ phu nhân "  lại phải nuôi cả " mênh quan triều đình "  .         Thế rồi " trời sinh voi , trời sinh cỏ "  . Cái thứ " cỏ " do việc làm thêm mà " cắt " được ấy , đã giúp cho " đàn voi " 5 con lớn nhỏ , rau cháo sống qua ngày . 
          Bà tự an ủi mình : ... Thôi thì ... Đất nước vừa trải qua hai cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại . Đang trong thời kỳ quá độ tiến lên chủ nghĩa xã hội . Phải thắt lưng buộc bụng . Ai cũng đói khổ chứ có phải một mình mình đâu ? 
          Cho đến khi sẩy ra vụ án tham nhũng . Nhà một " mệnh quan triều đinh " nọ . Hình như là phó thống đốc ngân hàng thì phải ! Bà vợ " mệnh phụ phu nhân "  , cũng là cán bộ nghành ngân hàng . Thường xuyên , bí mật , vứt những thức ăn thừa , như thịt gà , giò lụa , ra thùng rác công cộng . Đó cũng là đầu mối để điều tra ra vụ án này . 
          Bà chợt giật mình . Thì ra ... Bấy lâu nay ... Mình bị lừa ... Kẻ lừa đảo đại tài đã không nhân danh chúa trời , không nhân danh thánh thần . Những thứ đó xa vời quá , mơ hồ quá . Họ dùng chính sự sống chết sướng khổ trong mỗi chúng ta . Và để cho chúng ta tự lừa mình . Có ai đó , từ lâu lắm đã nói với bà rằng : " Mỗi chính trị gia lỗi lạc đều là một kẻ đại bịp " . 
          May quá ! Ngài " mệnh quan triều đình " của bà  , chỉ lên tới chức " vụ trưởng "  . Thì cánh cửa cung " quan lộc " đã đóng lại . Ông về hưu ở hạng " trung lừa "  . Thế mà  với hạng " trung lừa " khiêm tốn ấy , cũng đủ để bà mắc lừa suốt cả một đời . 
         
                                             Cho đến khi ông đã 83 tuổi , và bà 73 tuổi . Vào một ngày đẹp trời . Ông ngập ngừng thú tội :       " Mười ba năm trước ... Khi con trai và con dâu đều đi du học ... Hai đứa cháu nội rất bé ... Nhà phải thuê một người ... Giúp việc ... Cô ấy còn ít tuổi hơn con ông . Và... Cô ấy ... Đã ... Có thai ... Với ... Ông ! Cái thai ấy ... Đã được ... Phá !      Nhiều năm sau  ... Tuy cô ấy ... Không  làm cho nhà mình nữa . Nhưng ... Ông và cô ấy ...  Khoảng hai năm nay , không thấy cô ấy liên lạc . Gần đây , ông luôn mơ thấy , cô ấy ... Kiện mình ...  " 
            Trời  đất quỷ thần ơi ! Trên đời này , người ngu như bà chắc chỉ có một . Người mù như bà chắc cũng chỉ có một . Còn người chồng " khả kính " như chồng bà , hỏi có bao nhiêu ? 

                                             Viết tại Hà Nội   Năm 2015

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
lăng mộ đá toyota thanh hóa