Một tách cà phê
Trên bàn nhỏ xíu
Tinh mơ tháng 6
Một người cô đơn
Uống với nỗi buồn
Dài như năm tháng
Này viên đá trắng
Ném vào đêm đen
Thăm thẳm một miền
Xa như dĩ vãng
Bao nhiêu kỷ niệm
Đốt chẳng thành tro
Ly nâu ngày xưa
Một thời để nhớ
Và ly sữa đá
Của thời chưa quên
Sợi khói mơ màng
Hương thơm bảng lảng
Vị đời ngọt đắng
Tình đời đổi thay
Lòng người buồn vui
Cà phê vẫn thế
Phép chia đau khổ
Phép cộng niềm tin
Tri kỷ tri âm
Hỏi ai bằng được ?
Nhẹ rơi từng giọt
Đếm tóc trắng đầu
Bãi bể nương dâu
Thăng trầm say tỉnh
Lặng thầm ánh mắt
Sau tách cà phê .
- Thi đàn Việt Nam


Bài đăng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét