Thứ Ba, 5 tháng 7, 2016

QUÝ TỬ

                                  Hàng xóm của tôi là một gia đình danh giá . Cái thời còn tem phiếu , sổ gạo , chúng tôi  cứ nhìn nhà ấy mà nuốt sự thèm thuồng  , kèm một chút đắng cay chua chát  , vào tận đáy lòng . Này nhé ! Cũng là tập thể , nhưng căn nhà ấy to hơn  , những 48m2 cơ . Còn tất cả chúng tôi ... Những đôi vợ chồng có 1 , 2 , hoặc 3 con cũng chỉ được 12 m2 hoặc 16 m2 thôi  . Đặc biệt những nhà 5,6 đứa con mới được " chia " một căn 24 m2. Thời ấy chưa có chính sách " hạn chế sinh đẻ "  . Bởi vì sau 2 cuộc chiến tranh " vệ Quốc vỹ đại "  , bao nhiêu nam thanh nữ tú đã vì quốc gia mà ngã xuống . 
                                                     Nhà ấy cũng chỉ có hai con 1 trai , 1 gái  . Chúng nhỏ hơn con tôi một chút . Đứa con gái sinh năm 1976 , thằng em sinh năm 1982 . Cái khoảng cách 6 năm ấy cũng là một sự kỳ lạ  ... Mãi sau này  , theo lời kể của người mẹ , tôi mới biết rằng  : Đó là 6 năm chị phải "phấn đấu "  để leo lên chức hiệu trưởng  của một trường phổ thông trung học . 
             Sáu năm ấy , chị đã phải 2 lần đến bệnh viện phụ sản ... Nạo thai , và một lần ... Hút điều hoà . Tôi rùng mình  ! ... Có cái gì  đó ... Như một luồng khí lạnh buốt , chạy từ đỉnh đầu xuống dọc sống lưng tôi . 
              Sau lần nói chuyện ấy  . Không hiểu tại sao  , tôi cứ muốn tránh nhìn vào đôi mắt chị . Đôi mắt rất đẹp , đàn ông cả khu tập thể đều bảo : 
             - Đôi mắt của bà hiệu trưởng ấy biết nói , biết cười , biết gọi mời , biết buộc trói , biết vuốt ve , biết đòi hỏi  và biết hiến dâng . Có lẽ chỉ mình tôi là nhận thấy  , trong đôi mắt chị sự tàn độc , giết chóc , gian ác và dã man . 
              Chị là hiệu trưởng một trường phổ thông trung học  , và là phu nhân của đồng chí giám đốc sở . Ôi chao ! Hai cái chức ấy đã làm cho chị lúc nào cũng toả sáng . 
             Ở khu tập thể nghèo hèn và rách rưới của chúng tôi . Khu " tập thể liên cơ "  . Nghe cái tên đến sang , đến choáng . Nhìn tấm biển hiệu ngạo nghễ ngoài cổng vào  . Nhiều lúc tôi cứ thấy ngượng ngùng , xấu hổ  , giống như mình lừa dối những người đến chơi nhà . Chồng tôi nửa đùa nửa thật bảo : 
             - Mẹ mày cứ như bị dở hơi ấy  . Cả Nước đói rách chứ đâu phải chỉ mấy trăm nhà ở cái khu " liên cơ " này  . Nếu phải xấu hổ vì đói nghèo , thì là Chính phủ xấu hổ  . Chứ không phải chúng ta  . Chúng ta không ngu dốt  , không lười biếng  . Vậy không phải lỗi ở chúng ta . Còn cái biển hiệu " liên cơ " hào nhoáng kia  , không phải chỉ đánh lừa khách  , mà lừa cả chúng ta nữa đấy . Làm sao phải ngượng nào ! 
              Làm sao phải ngượng ư ! Chồng có biết vì sao không ? . Đó là vì ... Đã nhiều năm mơ ước , nhưng vợ không sao dành đủ tiền để may cho chồng một bộ COMPLE mặc vào những lúc hội họp các bộ , các ngành ... Chính vợ cũng không có được bộ quần áo nào gọi là tươm tất , để mặc vào những dịp cưới xin , cho bạn bè khỏi coi thường . Mặc vào những dịp về quê cho Cha Mẹ khỏi đau lòng ... Vợ cũng không sắm được cho các con mỗi đứa vài bộ quần áo đẹp  . Để chúng mặc vào những ngày lễ tết  , tịu trường , nhập học. Con chị lớn lên , thì con em mặc quần áo thừa . Có lần , thằng cu út  , chẳng biết nghe ai dèm pha  . Nó chạy xồng xộc vào nhà , cởi hết quần áo vứt xuống đất  . Vừa khóc vừa tuyên bố : 
             - Con thà cởi truồng chứ không mặc quần áo thừa của chị gái ! 
          Vợ ôm lấy con , khóc nức nở và thấy mình có lỗi .
                                                          Ấy thế mà ... Bà hiệu trưởng nhà bên có đến hàng chục bộ áo dài . Cũng dễ hiểu thôi  , đó là quà biếu thầy của các bậc phụ huynh vào những ngày nhà giáo ấy mà ! Đồng chí giám đốc sở cũng thế  . Đồng chí đứng đầu một sở tối ư là quan trọng  , " sở điện lực "   . Nơi có quyền ban phát sự sáng tối cho hàng vạn dân . Chẳng là " sống dầu đèn , chết kèn trống " đó sao ? . Con người có thể ăn đói , mặc rách  , mà vẫn sống  . Nhưng không thể sống thiếu ngọn đèn hàng đêm được . Hai đứa trẻ nhà bên , lúc nào cũng đẹp như công nương , hoàng tử  . Bọn trẻ trong  khu " liên cơ " rách rưới , bẩn thỉu như con tôi không giám tới gần . Chỉ đứng xa  , đưa những cặp mắt trẻ thơ thèm thuồng , tội nghiệp . Nhìn những thứ đồ chơi lạ mắt và quý giá . Hai đứa trẻ ấy hình như cũng nhận biết được cái khoảng cách vô hình kia  . Chúng không bao giờ rủ rê  , mời mọc các bạn cùng tuổi vào chơi . Nhất là con chị  , nó bo bo cất dấu những thứ của mình . Mỗi khi bắt gặp sự thèm khát trong ánh mắt , của bọn trẻ con rách rưới  . Nó đều quay đi , và ném ra một cái nhìn lạnh tanh , khinh bỉ . Lúc ấy trong đôi mắt đẹp  , là di sản của người mẹ cao quý . Cũng loé lên sự hung hãn và độc ác . 


                                                            Thế rồi , thời gian ... Ôi ! Liều thuốc nhiệm mầu của tạo hoá . Tạo hoá thật công bằng . Tạo hoá không phân biệt sang hèn  . Đã phân phát thời gian cho tất cả mọi người đều bằng nhau  . Xã hội chủ nghĩa cũng công bằng như tạo hoá  . Của cải vật chất có ít thì ai cũng phải xếp hàng , Thế nên cái bọn " thối mồm" mới gọi" xã hội chủ nghĩa " là " xếp hàng cả ngày " Thật là láo quá ! Cứ giống như chúng ăn tiền của bọn " phản động " ấy !  .
          Trường học của xã hội chủ nghĩa cũng không phân biệt giầu nghèo . Trẻ con cứ 6 tuổi là đến trường . Ôi ! Thật là mang ơn nền giáo dục nước nhà . Con cái chúng tôi cũng được ngồi cùng bàn , học cùng lớp với " cậu ấm , cô chiêu " . 
          Chỗ này hình như có điều gì nhầm lẫn của tạo hoá hay sao ấy ? . " cậu ấm , cô chiêu " , áo quần đẹp hơn , sách vở , bút mực , đẹp hơn . Đén cả giầy dép cũng " sịn " hơn  . Nhưng " điểm thì chưa chắc đã hơn những đứa trẻ áo vá vai , quần đùi vá đũng  , mũi thò lò , mặt mực tay lem đâu . .          
          Đứa con út bẩn thỉu , gầy nhom của tôi ngồi cùng bàn với " ái nữ " của bà hiệu trưởng . Những tuần lễ đầu , thằng bé cứ tấm tức  đòi mẹ xin với cô cho đổi chỗ . Tôi gạn hỏi nhiều lần , mới biết lý do là nó bị " cô chiêu " chê bẩn và hôi quá ! Tôi ân hận , đã không chăm sóc con tử tế  . Từ đó tôi cố gắng tranh thủ thời gian  , tắm rửa , giặt dũ cho con thơm tho sạch sẽ  . Lâu dần không thấy con đòi đổi chỗ . Tồi quên bẵng  . Trong lòng vẫn tưởng  , con mình sạch sẽ nên không bị bạn chê . 
           Một hôm vừa tắm cho thằng bé , tôi vừa cười , trêu con  . 
           -  Độ này sạch sẽ , " bạn gái " không chê nữa . Đúng không ? .
           Nó bĩu môi , vênh cái mặt đen nhẻm vì nắng gió , trông đến tức cười . 
           -  Giám ! 
           Tôi sững người , chợt nghĩ : " hay là con tôi đã đánh đứa trẻ nhà bên . Tôi thảng thốt hỏi : 
           -  Thế con cậy khoẻ đánh bạn ấy à ? Chết thật ! 
           Thằng bé nói nhanh như cướp lời . 
           -  Đâu có ! Mẹ ! Là nó toàn phải hỏi bài con thôi ! Nó học dốt lắm ! 
           Tôi  ngạc nhiên , và đã buột mồm nói một câu thật ngớ ngẩn : 
           -  Sao lại thế nhỉ  ? Mẹ bạn ấy là hiệu trưởng cơ mà ?
           Thằng bé còn ngạc nhiên hơn tôi . Nó giương đôi mắt thao láo  , với đôi tròng đen to như hai viên bi ve , cứ chực lăn vội ra ngoài 
           -  Mẹ sao thế ! Thì nó dốt chứ có phải bà hiệu trưởng dốt đâu ? . Bà ấy là hiệu trưởng cấp 2 , chắc bà ấy phải giỏi chứ ? . Nói đến đó , nó ngừng bặt . Với nét mặt đăm chiêu , giọng nói chậm rãi . Nó nói mà như không nói với ai . 
           -  Mà sao thế nhỉ ? ... Ai cũng bảo con giống mẹ nên thông minh . Chẳng nhẽ ... Nó không giống mẹ nó à ? 
           Tôi cười xoà , để giải toả sự băn khoăn của con , tôi bảo : 
            -  Thì con thông minh giống mẹ . Nhưng sạch sẽ thì có giống mẹ đâu . Mẹ thơm tho mà con hôi hám thế ? 
            Nó cười bẽn lẽn , dúi cái đầu ướt sũng vào ngực tôi . 
             Thời gian thấm thoát thoi đưa . Người lớn theo thời gian mà già đi . Trẻ con theo thời gian mà lớn lên . Vật lộn với sự mưu sinh  , với miếng cơm manh áo  , cho một gia đình 5 miệng ăn  . Chỉ có 2 người đi làm , còn 3 đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn . Nào áo quần, sách vở , bút mực . Lúc nào cũng lo con đói , con rách . Đồng lương kỹ sư bậc 2 của tôi  , và đồng lương vụ phó của chồng , cộng lại  . Nếu quy ra thịt heo ngoài chợ , thì không đủ để mua cho mỗi đứa trẻ một lạng thịt mỗi ngày  . Đó là nguyên nhân lớn nhất làm cho cả một dân tộc , mấy thế hệ suy dinh dưỡng . 


                                                        Dân tộc Việt Nam anh hùng  . Điều đó không phải do chúng ta thậm xưng  . Mà do lịch sử mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước , của Tổ Tiên ta để lại  . Mà do  các dân tộc trên khắp địa cầu này tôn xưng . Sau khi chúng ta chiến thắng hai đế quốc " to "  , trong hai cuộc chiến tranh vệ Quốc vỹ đại . Cái đói , cái nghèo ... Những tưởng chỉ là con sâu cái kiến , so với sự sống chết , mất còn  . Cả dân tộc đều hiểu rằng : " Nước mất thì nhà tan ", làm nô lệ thì " sống không bằng chết " . Cứu Nước nghĩa là cứu nhà , cứu mình . Vậy nên chúng ta cứu Nước bằng mọi giá . Bằng tính mạng người ngã xuống  . Bằng xương thịt người trở về không toàn vẹn . Bằng sự suy kiệt của người ở hậu phương  , sau 30 năm cắn đôi hạt gạo cho chiến trường  . Bằng cả những vành khăn tang trên đầu thiếu phụ và sự ngác ngơ trong đôi mắt mẹ già , con trẻ . 
           Để rồi , khi tàn cuộc chiến chinh , đã hơn 10 năm mà cái đói , cái nghèo vẫn không buông tha chúng ta . Người ta gọi đó là " giặc đói "  , và chúng ta ... Đã 2 lần thắng " giặc ngoại xâm " . Thì nay lại phải " đấu tranh " để thắng " giặc đói "  . Có điều ... Giặc ngoại xâm thì có tên tuổi hẳn hoi là Pháp , là Mỹ ... Là ... Còn " giặc đói " tên là gì đây ?  . Cả dân tộc đói rách  . Cán bộ nhà Nước ... 13 kg gạo , 0,3 kg thịt một tháng  . Nhân dân thành thị 13kg gạo 0,1 kg thịt một tháng . Trẻ em - là tương lai thế hệ 10 hoặc 7 kg gạo và 0,1 kg thịt một tháng . Quần áo ! Ôi ! Quần áo mới đắng cay làm sao  . Cán bộ 5m vải một năm , nhân dân và trẻ em 3 m một năm  . Ngày ấy , chỉ có vải khổ rộng 0,75 m , chứ không có vải khổ " đúp " như bây giờ  . Vì thế mỗi năm , may quần thì thôi may áo , may áo thì thôi may quần . Cũng lại cái bọn " thối mồm " , chúng chế cả thơ của cụ Nguyễn Du :
                                                   " Bắt cởi trần , phải cởi trần " 
                                              " cho may ô , mới được phần may ô " 
          Rõ thật là báng bổ ... 
          Ở nông thôn ... Nước ta 80 phần trăm kinh tế là nông nghiệp  . Cũng đồng nghĩa với khoảng 75 phần trăm dân số là nông dân . Cuộc sống thuần nông chỉ trông vào hạt lúa , củ khoai . Thế mà mỗi công lao động ( một ngày làm việc )  . Chỉ được " cân đối " 0,6 hoặc 0,7 kg thóc tươi  . 
          Những con số viện dẫn trên đây , chỉ là rất qua loa thôi  . Để nói lên một điều : " cả dân tộc đều rách rưới , đói khổ , thì đấu tranh với ai ? Và thắng ai ? Đây ! 
         Cổ nhân dậy rằng " tay làm hàm nhai , tay quai miệng trễ " . Câu châm ngôn này có vẻ như không đúng nữa  . Bởi vì chúng ta vẫn làm quần quật mà miệng chẳng đủ nhai . 


                                            Ấy vậy mà ... Gia đình người hàng xóm đáng kính của tôi  .. Hình như đứng ngoài cuộc đấu tranh mới này thì phải ? Cũng đúng thôi  , tôi chưa bao giờ thấy bà hiệu trưởng phải đi xếp hàng mua gạo sổ  , thịt phiếu  . Từ xưa chị vẫn là người kín đáo , kiệm lời  . Không giống bọn đàn bà ba toác như chúng tôi  . Cứ chiều chiều , vừa nấu nướng giặt dũ  , vừa buôn chuyện  . Nào là ... Cá ươn , thịt thối , gạo hẩm , rau vàng , xếp hàng , chen lấn  . Đến việc động Trời như đổi tiền , khoán sản , cải tạo công thương  . Có thể làm nghiêng đổ xã tắc ,non sông ... Nào là việc trong  nước ... Trọng đại như ... Chuẩn bị đại hội .. X ... Y  . Đến việc ... Dân chúng nước Ba lan , Tiệp khắc ... Liên xô ... Biểu tình vì nhà nước họ cắt giảm , tiêu chuẩn thịt mỗi người một tháng , từ 12kg xuống 10kg  . Bọn đàn bà lắm mồm , buôn chuyện  , chẳng biết sợ là gì  . Cũng có lúc cãi nhau ầm ĩ  , nhưng đều tốt bụng  . Vay nhau đồng tiền bát gạo , cho nhau manh áo chén cơm  . Thậm chí cả những chuyện ... Lặng thầm ... Cũng kể cho nhau nghe  . Sự chan hoà , tình yêu thương ấy , có lẽ đã góp một phần đáng kể  , cho chúng tôi , thêm nghị lực  . Vượt qua thời kỳ đói khổ ấy . 
              Gia đình bà hiệu trưởng thì khác  . Cả hai vợ chồng họ đều rất bận  . Do tính chất công việc khác nhau , nên giờ giấc đi về cũng khác nhau . Chúng tôi ít gặp  . Căn hộ của họ lúc nào cũng đóng kín cửa  . Không khoá ngoài thì khoá trong  . Hai đứa trẻ đã lớn  , con chị học cấp 3 , thằng em cấp 1 . Nghe con tôi nói là năm nào chị em nó cũng đạt danh hiệu " học sinh giỏi xuất xắc "  . Thấy tôi tỏ vẻ vui mừng cho bà hiệu trưởng . Thằng bé " lườm " yêu mẹ và " xuỳ " một tiếng , đầy ý nghĩa , rồi lẳng lặng ngồi xuống bàn học . Tôi hiểu con trai muốn nói gì , và thầm nghĩ " con mình lớn rồi " 
                Cuối năm ấy . Hai đứa trẻ thi vào đại học . Ơn Trời ! Chúng đều đỗ cả  . Con tôi đỗ vào trường sư phạm ngoại ngữ ." Ái nữ " của bà hiệu trưởng , đỗ vào trường ngoại thương , kém con tôi 1 điểm . Trong khu " tập thể liên cơ " này  , còn 4 đứa trẻ nữa đậu vào đại học năm ấy  . Ôi ! Thật tự hào , thật sung sướng  . Niềm vui dâng đầy trong mắt của cư dân " liên cơ " . Sáu nhà chúng tôi bàn nhau góp tiền làm một bữa liên hoan bánh kẹo  . Mời cả khu tập thể  . 
                 Hai tháng sau  , đứa con gái giỏi giang của bà hiệu trưởng đi du học nước ngoài bằng tiền học bổng của nhà nước  . Người lớn chúng tôi không cho đó là một sự ngạc nhiên . Vả lại , suốt ngày lo cơm áo gạo tiền , còn thời gian đâu nữa , để nhòm ngó  , vào đời tư của người khác . Nhưng mấy đứa trẻ cùng đỗ khoá ấy  , cứ xầm xì , kín kín , hở hở với nhau  , chuyện gì đó . Thấy bóng người lớn là chúng im bặt . 


                                                   Thế rồi ! Lại là thời gian . Cái " giọt nước bình vàng " nhỏ nhoi ấy . Mà quyền năng thật to lớn làm sao ? . Thời gian có thể làm trôi tuột mọi thứ vào dĩ vãng . Mà không để lại một dấu vết vui buồn , trăn trở nào trên mặt " nó " . Nhưng ... Dấu vết của thời gian ... Để lại trên mặt người thì ... Ôi thôi ! . Cái lũ " ba toác " chúng tôi , hình như mỗi ngày  , lại đếm thêm trên mặt nhau .  Những nếp nhăn khắc khổ của thời gian . Mái đầu mới ngày nào đen nhức nhối  , nay đã nửa muối , nửa tiêu rồi . 
           Riêng bà hiệu trưởng , chẳng những chị không già đi , mà lại trẻ ra . Nhan sắc kiêu sa lộng lẫy ấy , thật hiếm hoi chúng tôi mới được nhìn . Nhưng đã là sự thèm thuồng của cánh đàn ông trong khu " liên  cơ " . Mỗi lần , cái bóng dáng mảnh mai , tha thướt đó , thoắt ẩn , thoắt hiện , sau cánh cửa đóng mở vội vàng . Tôi giám chắc phải có dăm , bẩy cặp mắt đàn ông , nhìn theo đắm đuối . Nhất là mỗi khi được nhìn chị trên cái xe máy HONDA 82 đời mới mầu xanh trang nhã , máy nổ êm ru ... Thì ... Tôi giám đánh cá 10 ăn 1 rằng : " Tất cả bọn đàn bà " ba toác " chúng tôi  . Chỉ là con ruồi con muỗi trong mắt các  " đấng lang quân " đáng kính của mình " .
            Đồng chí giám đốc sở  , độ này đi làm có xe con đưa đón . Lúc đầu việc ấy giống như một sự " động Trời " . Người già , và trẻ nhỏ , cứ bu kín lấy cái xe con , độc nhất vô nhị . Sáng sáng đỗ xịch trong sân tập thể " liên cơ " . Họ sờ mó , xuýt xoa , mặc kệ chú lái xe tha hồ quát đuổi . Lâu dần ... Hình như  ... Chiếc xe con lại trở thành niềm tự hào , hãnh diện  , của cư dân " liên cơ " . Cũng không mấy người hiểu ngọn ngành của việc ấy . Nhưng ai cũng biết chắc chắn một điều là : " người hàng xóm của họ vừa được thăng lên chức " lớn " ! 
            Chồng tôi thì biết . Bởi vì anh cũng công tác trên văn phòng một bộ mà . Có lần anh hóm hỉnh bảo tôi : 
            -  Nhà hàng xóm của mình , được đất phát quan . Ông chồng vừa thăng lên thứ trưởng , vài tháng sau bà vợ lên ngay phó giám đốc sở . Mình ở liền tường thế này , mà chẳng được thơm lây ! Cứ lẹt đẹt 10 năm cái chức " phó giúp việc", không ngoi được lên, vợ có buồn không ?
            Tôi kín đáo buông một tiếng thở dài và đưa bàn tay xương xẩu lên xoa cái cằm lởm chởm râu cứng như rễ tre của chồng: 
            -  Ông nóng như Trương phi , thẳng như ruột ngựa  . Lên được chức " vụ phó " là tốt lắm rồi  . Vả lại , hai nhà gần nhau  , tức là chung một " ông thần đất "  . Chắc tại vợ vụng về , sơ suất  , không biết lễ lạt " thổ địa " . Nên có một chức quan , " ngài " đã ban cho nhà hàng xóm mất rồi. Đừng nghĩ đến nữa . 
      Có một câu thơ Đường , mà tôi không nhớ được là của ai  : " hầu môm nhất nhập thâm như hải " . Nghĩa là " cửa nhà quan thì sâu như bể "  . Thế nên , cái căn hộ 48 m2 ấy  , cứ giống như một pháo đài  , kín đáo , xa cách , thâm nghiêm . Chẳng ai biết bên trong đó có gì ? Diễn ra sự gì ?  . Lâu dần thành quen . Chúng tôi cũng mặc nhiên , không nghĩ  , có một nhà hàng xóm quyền quý đến thế ! 


                                          Cho đến một đêm ... Có lẽ là khuya lắm  , hình như tôi đã ngủ được một giấc rồi . Tôi giật mình ! Choàng dậy ! Vì một tiếng " choang " rất lớn , ngay trên đầu . Tôi vừa há mồm , định kêu to , thì bị bàn tay chồng bịt vội lấy miệng . Định thần một lúc , tôi hiểu  . Vợ chồng hàng xóm đang cãi nhau . Tiếng " choang " kia , là sự hy sinh của vật thế thân nào đó  . Cho uy quyền của ngài thứ trưởng . Hai phòng ngủ nhà chúng tôi , chỉ cách nhau bởi một bức tường 10  . Xưa nay , không ai nghe thấy tiếng ai , là bởi đều nói thầm cả đấy chứ . Hôm nay nguyên nhân gì , làm cho nhà bên bất cẩn thế này ? 
            Tiếng ngài thứ trưởng rít qua kẽ răng : 
            -  Cô là một con đĩ . Còn ghê tởm hơn một con đĩ chuyên nghiệp , cô hiểu không ? 
            Im lặng ! 
            -  Cô tưởng tôi không biết , cô đã " hiến " cái " bàn là " của mình , cho những thằng nào  ? Để leo lên chức giám đốc sở này à ? . Chứ cô có tài cán gì ? Thật nhục nhã ! 
            Tiếng " người đẹp " nghe không uy quyền , nhưng lại đầy mỉa mai , khinh thị : 
            -  Thế anh vẫn tưởng , anh tài giỏi thật à ? Cái chức của anh , cũng là do tôi " bán cái ấy " mà mua cho đấy ! Rõ nhục ! 
            Một tiếng " bốp " , không thương tiếc . Sau tiếng cánh cửa va vào tường đánh rầm  . Là giọng thằng con trai  . Năm ấy , nó cũng đã học cấp 3  . 
           -   Ông bà có câm đi không ! Muốn để cho hàng xóm nó trát cứt vào mặt hay sao ? 
           Lại một tiếng " bốp " nữa  , có lẽ là giành cho " quý tử " 
           -   Thằng nghiệt chủng này ! Mười mấy năm nay , mày mang họ của tao , ăn cơm của tao , ở nhà của tao . Nhưng chưa bao giờ mày là con tao cả  . Hãy hỏi con mẹ mày ấy ! 
           Thế rồi ! Tất cả rơi vào im lặng . Sự im lặng chết chóc đến rợn người . Vợ chồng tôi cũng im lặng  , thức cho tới sáng . Trước khi đi làm , chồng còn dặn nhỏ tôi :  
           -  Chuyện đêm qua coi như không nghe thấy . 


                                          Hai năm sau ... Ngài thứ trưởng đột ngột qua đời , vì một cơn tai biến . Thằng con trai thi trượt đại học . Cả khu " liên cơ " bảo nhau : 
            -  Thằng bé vì quá đau buồn sau cái tang bố , nên thi trượt  . Ai cũng xót xa ... Thương hại ... Lại một năm nữa ... Cánh cửa trường đại học cũng không mở ra cho nó  . Cái dốc có tên là " thất vọng " ấy . Người ta có thể trượt với tốc độ kinh khủng nhất . Sẵn tiền , thằng bé ăn chơi , nhậu nhẹt . Ngày ngày , bà mẹ đến nhiệm sở . Thằng con lôi về nhà đủ loại bạn bè ăn nhậu  , đập phá , cờ bạc , rượu chè , nhẩy nhót , trai gái . Cứ nhìn những chiếc xe máy , phân khối lớn , sáng choang  , giá tiền bằng cả một cơ nghiệp  . Chở những anh chàng môi thâm sỉn  , mắt trắng giã . Có các cô gái tóc đỏ quạch , hoặc vàng hoe  , dựng đứng hoặc rối bù  . Váy ngắn như không còn chỗ để ngắn hơn , ngồi ôm eo . Tất cả đều nói cười hô hố  , chửi tục luôn mồm . Các nhà xung quanh , đều phải đóng chặt cửa , và đuổi những đứa trẻ của họ vào trong nhà . 
       -  Cái gì phải đến thì cũng đến . Một ngày kia  , trong lúc bầy trai gái đang bốc đồng nhẩy nhót  . Tiếng nhạc dậm dật , tiêng hú hét ầm ĩ  , đinh tai nhức óc  . Thì công an ập đến . Sau khi khám xét ... Xe công an chở đi khoảng 6,7 cái xe máy lớn  , và hơn chục " cậu ấm , cô chiêu "  . Tay trong còng số 8 . Người mẹ đang đi công cán nước ngoài . Căn hộ được niêm phong cẩn thận . 
         Tối đó  ! Một cuộc họp các cư dân " liên cơ " ( tất nhiên là chỉ mời đại diện )  . Đồng chí cảnh sát khu vực  , có thông báo vắn tắt  , là công an vừa bắt một vụ tàng trữ , buôn bán , và sử dụng chất kích thích , gây nghiện . Tại căn hộ ...X ...Y ...  
          Năm ngày sau ... Chiếc xe con mầu xanh đen , hiệu TOYOTA bóng nhoáng , với tấm biển mầu xanh quen thuộc  , vẫn thường đón đưa giám đốc  . Đỗ xịch trước sân , vào buổi cuối chiều . Khi mặt trời đã khuất lâu rồi , sau những đám mây xám xịt  . Các gia đình đang quây quần quanh mâm cơm tối  . Cửa xe mở ra , người mẹ giám đốc sở và đứa con trai lặng lẽ vào nhà . 
           Hôm sau , chị đi thăm và biếu quà hàng xóm . Nhân chuyến đi công cán nước ngoài về  . Nhưng thực ra , là để nghe ngóng dư luận  , về vụ thằng con trai tàng trữ ma tuý của mình . Không ai hé một lời nào  . Cứ như chuyện đó chưa từng sẩy ra . Chị khoe về đứa con gái giỏi giang  . Đã tốt nghiệp thạc sỹ bằng ưu tại Úc  . Sắp về nước , còn mang theo người chồng , cũng là bạn học . Con ông chủ tịch tỉnh ... N ... Thay những lời chia buồn , chị nhận được những lời chúc mừng của hàng xóm ... 
            Lại vẫn là ... Thời gian ... Đã làm được cái phép " xoá " nhiệm mầu của nó . Cái vụ khám xét kia  , cùng với lời thông báo của đồng chí cảnh sát khu vực . Cứ biến mất giống như ta xem trò ảo thuật vậy . Cậu con trai của vị giám đốc sở ấy đi làm . Mà lại làm giám đốc của một công ty cổ phần . Có vốn đầu tư nước ngoài mới kinh chứ . Xem ra chuyện lạ trên đời không phải chỉ có " liêu trai chí dị"
           Cô gái , với tấm bằng thạc sỹ  . Được cấp bởi một trường đại học danh tiếng của nước Úc  . Trở về cùng với vị hôn phu , và cái bụng sắp đến ngày mãn nguyệt khai hoa . Đám cưới được tổ chức linh đình ở một khách sạn lớn nhất nhì Hà nội  . Hai tháng sau , cô sinh một đứa con trai đẹp như tranh vẽ . Ngày đầy tháng thằng bé , khách đến chật nhà  , cỗ bàn sang lắm , toàn đặt ở nhà hàng cả . Vợ chồng tôi và khoảng hơn chục nhà nữa gần gặn , cũng được mời  . Vợ chồng " ái nữ" và đứa con dọn ra ở riêng  . Trong một ngôi nhà vừa mua trên " phố nhớn " . Nghe đâu là " quà tặng " của ngài chủ tịch tỉnh cho đứa cháu " đích tôn " 
              Bà giám đốc sở về hiu  . Đã gần 60 mà chị vẫn còn đẹp lắm . Nhan sắc mặn mà buổi cuối chiều ấy . Vẫn là nguồn  cơn cho bao nhiêu tiếng thở dài âm thầm tiếc nuối  . " Quý tử " , nay là giám đốc một công ty cổ phần  . Cũng đã có một đứa con gái rất xinh . Ngày ngày , bà trông nom chăm sóc hai đứa cháu , một nội , một ngoại . Căn nhà 48 m2 ấy đã được xây lên 5 tầng nguy nga , tráng lệ . Tất cả mặt bằng dưới đất bỏ không  . Để làm sân chơi cho trẻ con , và chỗ để ô tô . 
                           Cũng phải mất tới gần 30 năm kiên trì  , chiến đấu  , xem ra , cái loại " giặc " có tên là " đói " này , còn khó tiêu diệt hơn " giặc ngoại xâm "  . Cuộc sống đã đỡ khổ hơn , với cả đất nước , với riêng cư dân " liên cơ "  . Thế nhưng ... Cuộc sống của gia đình bà  , vẫn là niềm mơ ước không biết bao giờ thành sự thật của tất cả chúng tôi . 


                                             Nhưng ... Oái oăm thay  ! Cái sự nhân quả ở đời thật khắc nghiệt . Quy luật của tạo hoá là vô biên  . Mà mỗi con người chỉ là hạt cát , hạt bụi thôi  . Những gì thực sự là của mình , thì mới giữ được . Những gì không phải của mình thì dù đã ở trong tay , tạo hoá cũng lấy đi . 
            Đầu tiên là " ái nữ " đưa thằng cháu ngoại về ở hẳn nhà  vì : " vợ chồng nó đã chia tay "  . Căn nhà trên " phố nhớn " , đã bị ngài chủ tịch thu hồi lại . Cả xóm nghe bà nói như thế thì biết vậy . Chẳng ai giám hỏi ngọn ngành . Bà vốn kiệm lời . Nên tất cả mọi chuyện trong căn nhà nguy nga , tráng lệ ấy cứ kín như bưng . Cho đến một buổi sáng chủ nhật đẹp trời  . Trận xô xát to lắm  , giữa hai đứa con của bà đã sẩy ra . Làm cho cư dân " liên cơ " cứ ngỡ ngàng . 
            Đột nhiên ! Hai cánh cổng sắt nặng chịch , thâm nghiêm , mở toang . Thằng em , mặt hầm hầm  , tay hối hả , quăng ra đường  , nào va ly , túi xách , thùng đựng đồ , máy vi tính ... Của con chị . Vừa quăng , nó vừa quát  : 
             -  Mời bà đi khỏi nhà tôi ngay . Bà không có quyền gì ở đây nhé ! Đã về ở nhờ còn phách lối ! Không biết nhục ! Bà tưởng mình danh giá lắm à ! Mà lên mặt dậy tôi ! Bà cắm hàng đống sừng lên đầu cái thằng nhà quê ấy ! Nó lú nhưng bố nó khôn ! Đến khi người ta phát hiện ra , cả cái " đích tôn " kia , cũng chỉ là : " ông tây đúc cốt , ăm be Thừa tráng men " thôi . Thì bà bị đuổi ra khỏi nhà . 
             Con chị cũng chẳng vừa . Nó nhẩy xổ vào thằng em , vừa đấm vừa chửi : 
            -  Thằng khốn nạn này ! Mày có câm đi không ? Chính mày mới là đứa phải bước ra khỏi ngôi nhà của bố tao . Đồ con hoang ! 
             Một tiếng thét rợn người . Bà mẹ ngã vật ra giữa sân . Con râu và hai đứa cháu khóc rống lên  
Hàng xóm chạy đến . Ai đó đã nhanh trí gọi 115 . Xe cấp cứu hú còi  . Mọi người cùng con cháu đưa bà vào viện  . Rất may là vừa kịp . 
             Những ngày sau đó , ngôi nhà hoang vu như một nấm mồ . Thỉnh thoảng mới thấy đứa con râu lặng lẽ mở cửa và âm thầm vào ra  . Hàng xóm nhìn theo ái ngại . Cũng có lần , tôi gặp nó đang mở cổng . Tôi ân cần hỏi thăm , sức khoẻ của mẹ chồng nó , và đứa con gái bé bỏng của nó . Nó cảm động , nước mắt lưng tròng : 
            -  Cháu cám ơn cô , mẹ cháu bình phục nhiều rồi . Cũng sắp xuất viện được . Còn con bé thì cháu giửi sang bà ngoại trông hộ  . 
            Cơn tai biến qua đi , nhờ sự tiến bộ của nền y học nước nhà  . Xuất viện về , bà sống như một cái bóng  . Ngôi nhà ấy hiếm hoi lắm mới thấy tiếng nói bi bô của đứa cháu nội . " lệnh ái " đã thuê một căn hộ chung cư . Lâu lắm không thấy về thăm mẹ . 

                                               " Hoạ vô đơn chí " ! Lời cổ nhân muôn đời vẫn đúng  . Khoảng nửa năm sau cơn tai biến  .Bà giáo bán nhà gần 6 tỷ bạc . Để trả nợ tiền thua cá độ bóng đá cho " quý tử" Nghe đâu vẫn còn chưa đủ . Ngài giám đốc công ty cổ phần có vốn đầu tư nước ngoài . Vẫn phải xa chạy cao bay  , lưu vong biệt xứ  . Bỏ lại mẹ già , vợ dại , con thơ , không nhà , không cửa . 
         Bà thuê lại căn hộ24 m2  , của một gia đình công nhân , trong khu tập thể nhà máy nọ . Với giá 3 triệu đồng một tháng . Đứa con râu đi làm thuê  cho một tiệm cà phê , cũng gần khu " liên cơ "  . Đã sắp trở thành " viện bảo tàng lịch sử " của chúng tôi . 

                                                   Vợ chồng tôi , nay cũng đã thành ông bà nội ngoại  . Thi thoảng , ý chừng , như chồng tôi muốn bù đắp cho vợ , những thiếu thốn , khổ sở . Mà khi trẻ tuổi , ông không chia sẻ được  . Bằng cách mời vợ ra tiệm cà phê gần nhà . Gọi 2 phin đen nóng  , vừa nhâm nhi vừa nghe nhạc Văn Cao . 
            Gặp đứa con râu của bà , bán hàng . Chúng tôi đều hỏi thăm sức khoẻ của bà và đứa cháu  . Thi thoảng tôi giửi cho em bé chút quà , khi thì mấy quyển vở , khi thì hộp bút chì mầu  . Mẹ nó nước mắt vòng quanh , nghẹn ngào cám ơn ông bà  . Tôi nắm chặt hai bàn tay lạnh giá của nó và bảo : 
            -   Cố gắng lên con ! Cứ ăn ở hiền lành , lương thiện , hiếu thảo  . Yêu thương , chăm sóc mẹ già , con thơ . Chan hoà với mọi người  . Trời không phụ người có tâm , có đức đâu con ạ ! . Có gì khó khăn quá sức thì con cứ về khu tập thể cũ của chúng ta  . Cô chú và nhiều người ở khu tập thể , thông cảm với con lắm ! 
            Nó bóp nhẹ bàn tay tôi  . Tôi cảm thấy trong cử chỉ ấy có lòng tin cậy . Tôi đưa ngón tay cái xương xẩu của mình lên , lau khô hai giọt nước mắt . Trên hai gò má xanh xao của nó . 

                                                   Hà nội     Hè năm 2013
         

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
lăng mộ đá toyota thanh hóa