Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

QUẺ "PHỤC "

                                                                     Gần 11 giờ đêm , thằng cò lớn hối hả chạy vào phòng bà . Tay cầm điện thoại 
         -  Bà ơi ! Em bé gọi ! Em gặp bà . 
         Bà lập cập , cầm lấy điện thoại . Linh tính bảo với bà rằng : " có điều gì hệ trọng lắm đây . Thằng cò con  không bao giờ giám gọi điện cho bà , khi mẹ nó ở nhà. 
         -  Bà đây , có việc gì thế con ? 
         Đầu máy đằng kia , tiếng thằng cò con rất nhỏ  và như chìm vào nước mắt  .
         -  Bà ơi ! Nếu đêm nay hoặc đêm mai , bà không thấy con về , thì có nghĩa là con đã ra gầm cầu con ở ! 
         Trời ơi ! Có cái gì lạnh buốt , chạy dọc sống lưng bà . Bà khóc ! 
         -  Con ơi ! Bà không biết chuyện gì sẩy ra . Nhưng hãy nghe bà , bây giờ khuya lắm rồi , ra đường rất nguy hiểm . Nhà con và nhà ta rất xa . Con không thể đi được . Con cũng không thể ra gầm cầu , bọn lưu manh nó bắt ngay . Nghe bà , dằn lòng lại . Qua đêm nay , sáng mai bà cháu ta tính . Ngoan nhé ! Nghe bà ! Bà thương con .
           Thằng cò con tắt máy vội vàng , không cả giám chào bà . 
                                      Bà vội vã leo lên tầng 2 , đánh thức bố nó . 
          -  Dậy ! Dậy ngay ! ... Sang xem em bé làm sao ? ... Mà lại gọi điện cho bà như thế ! ...
          Bố nó hối hả đánh xe đi  . Bà bắt thằng cò lớn đi ngủ . Nó vào phòng , tắt đèn . Hai cái huyệt phế du của bà cứ đau nhức nhối . Bà thấy chóng mặt , nhức đầu . Bà uống vào một viên thuốc hạ huyết áp và một viên trợ tim . Rồi lên giường nằm . Giấc ngủ không chịu đến . Chỉ có nỗi đau và sự sợ hãi , cứ thay nhau giằng xé tâm can bà ... Có chuyện gì thế này ? ... Em bé chơi ở đây 2 tuần . Mẹ nó đi công tác xa  , tối hôm qua mới về . Tám giờ tối bố nó mới đưa em sang cho mẹ mà ! Làm sao ?
         Độ này thằng bé hay bức xúc . Tháng trước  ... Nó vì bức xúc quá , đã xuýt làm việc dại dột ở trường ... Đến nỗi nhà trường phải điện cho mẹ nó đến , yêu cầu cho con đi khám bệnh . 
         Bà sợ lắm ! ... Sợ có chuyện gì không hay đến với cháu . Bà trở dậy  , việc đầu tiên là bà thay nước trên ban thờ . Kính cẩn thắp một tuần nhang . Bà quỳ xuống , thành tâm xin với Trời Phật , xin ngũ tự gia thần , xin cửu huyền thất tổ . Phù hộ độ trì cho cháu bà tai qua nạn khỏi . 
         Người già nào cũng thế . Khi đã " lực bất tòng tâm " , thì hay nghĩ đến chỗ dựa tinh thần . Là 
" Tâm linh " 
         Khấn dưới linh đường rồi  . Bà ra giữa sân , trải một chiếc chiếu , ngồi xuống như " toạ thiền "  , ngửa mặt lên Trời , trong tay là quyển " kinh dịch " . Bà khấn Hoàng thiên , Hậu thổ , Phật tổ Như lai , Thổ công Táo quân , Thổ thần Thổ địa , Thành hoàng Bản thổ , Tiền chủ Chúa đất . Khấn cao cao tằng Tổ tại thượng . Khấn vong linh vua Văn , vua Vũ , vong linh ngài Phục Hy , Trần Đoàn , đã viết lên " kinh dịch " . Xin cho bà một quẻ về đứa cháu của bà  . 
         Nhắm mắt lại , bà mở ra một trang bất kỳ . Cúi đầu tạ ơn Trời Phật . Bà đem sách vào nhà  , bật đèn , trương kính lão xem . Đó là quẻ " PHỤC " , chữ " PHỤC " có nghĩa là " trở lại " 
             

                                                Em bé theo mẹ ra đi  , khi con trai , con dâu bà chia tay đã 8 năm nay . Ba năm đầu , lúc nào ngồi một mình bà cũng khóc . Đêm nào nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống gối . Lâu dần , nước mắt như chẩy ngược vào trong . Tận chỗ nào sâu lắm trong lòng bà  , cứ như có một lỗ thủng . Lỗ thủng ấy làm nên sự thảng thốt , lo lắng , hụt hẫng mơ hồ . Một tuần mà không gặp được cháu một lần , là bà mất ăn , mất ngủ . 
           Bà đến trường thăm em bé , vào giờ ra chơi 1 tuần 2 lần . Lâu dần , mẹ nó biết . Mẹ cấm ! Mẹ bảo với nó : 
          -   Bà đến trường là vi phạm nội quy  ! 
          Nó tưởng thật . Đã có lần , nó lôi bà xềnh xệch  . Đến chỗ có treo cái bảng nội quy to tướng ở cổng trường . Hai bà cháu đọc hết 10 điều nội quy . Không có điều nào , cấm phụ huynh đến thăm con cháu , vào giờ ra chơi cả . Nhưng em bé vẫn sợ ! 
          Bà không đến trường nữa . Bà định bụng sẽ chờ cháu , lúc ô tô đưa nó về điểm đón , vào buổi chiều  . Thế là 4 giờ chiều , bà đến gần đó , tìm một quán cà phê kín đáo . Gọi một phin đen nóng , ngồi chờ cháu . Không gặp được , mà chỉ nhìn thấy nó thôi , bà cũng yên lòng . Bà phát hiện ra , mẹ em bé thường đón con rất muộn . Có khi phải sau 2 tiếng . Thằng bé cũng khôn . Trong khi chờ mẹ, nó vào một hiệu sách nhỏ làm quen , và chơi nhờ ở đó . Vừa an toàn , lại vừa được đọc sách . Hôm sau , bà đến sớm hơn . Bà vào hiệu sách  , nói chuyện với cô chủ  . Xin cô cho bà mỗi ngày chờ cháu ở đây  . Cô đồng ý ngay , lại còn khen thằng bé rất ngoan . 
          Chiều ấy ! Thấy bà ! Em bé đứng sững , ngạc nhiên . Rồi sà vào lòng bà . Bà khóc ! Cháu khóc !  Nó dùng 2 ngón tay bé xíu , cứ lau đi , lau lại 2 giòng nước mắt của bà mãi không khô . Nó bảo :   
          -   Bà đừng khóc nhiều thế ! Con yêu bà lắm mà . 
          Chẳng bí mật nào có thể giữ được lâu . Vài tháng sau thì mẹ nó biết . Mẹ nó chuyển xe . Bà lại phải mất vài tháng hỏi han khắp nơi  . Để biết điểm đón mới của cháu . Hành trình " đuổi bắt " ấy kéo dài 3 năm , và thay đổi đến 6 bến ô tô . 
          Ôi ! Tội nghiệp em bé của bà ! 
          Mấy tháng nay , bà không đi nữa , vì em bé bảo bà:
          -  Hôm mẹ tình cờ nhìn thấy bà ở nhà bác Tú đi ra ( đó là điểm đón học sinh ) . Mẹ khóc rất nhiều . Mẹ bảo bà cháu ta làm khổ mẹ quá . Không để cho mẹ sống yên ổn mà nuôi con . Con rất yêu bà và cũng yêu mẹ  . Con cũng không muốn nhìn thấy mẹ khóc . 
          Từ hôm ấy bà không đi nữa . Đêm đêm , nước mắt bà lại lặng lẽ chẩy xuống gối . Cái cảm giác lo lắng , thảng thốt kia  , lại âm thầm vò xé tâm can bà . 


                                           Đêm nay , Trời Đất cho bà quẻ " PHỤC "  . Có lẽ bố nó đón được em bé đây . Cứ hình dung , lúc cháu bước vào nhà  , nước mắt bà lại chẩy ra vì vui mừng . Bà để đèn đợi cháu . Khoảng hơn 12 giờ đêm thì bố nó về . Nghe thấy tiếng chuông cổng . Bà mừng đến không kịp xỏ dép , cứ để chân trần  , cùng với chùm chìa khoá đã cầm sẵn trong tay  . Bà chạy ra mở cổng . Bố nó về một mình , mặt buồn thiu , nó bảo : 
          -  Con sang đến nơi , đã gần 12 giờ . Bảo vệ không cho lên nhà  . Con gọi điện vào máy em bé Mẹ nó bắt máy và nói rằng em ngủ rồi . Thế là cúp ngay  , gọi lại thì máy đã khoá . Thôi ! ... Bà yên tâm ! Chắc đêm nay không có chuyện gì đâu ! Nó an ủi bà như thế , rồi đi lên gác . Bà âm thầm thức cho tới sáng  . 
           Hôm sau , khi bố nó đi làm  , bà dặn : 
         -  Bố mày hôm nay tìm mọi cách hỏi khéo mẹ chúng xem, em bé thế nào nhé  ! 
Nó vâng rồi đi . Bà ra chợ mua lễ dâng lên ban thờ . Tạ ơn Trời Phật đêm qua đã cho bà quẻ " PHỤC"
Bà tin quẻ " PHỤC " . Bà quỳ xuống , dập đầu  , xin Tiên Tổ linh thiêng , che chở cho cháu bà . 
          10 giờ trưa , điện thoại reo . Em bé gọi . Bà vồ lấy máy . Đầu kia , tiếng em bé rõ hơn , nhưng lại rất buồn . 
          -   Bà ơi ! Con không ở với mẹ nữa . Con về nhà mình với ông bà , với ba và anh  . Bà sang đón con ngay . 
          -  Con nhắn tin cho ba đi . Con cứ nhắn như đã nói với bà là đủ rồi . 
                                          Hai tiếng sau thì bố con nó đưa nhau về . Bà mừng đến ngơ ngẩn . Ôi ! Quẻ " PHỤC "  . Bà thầm cám ơn quẻ " PHỤC " . Đã không phụ lòng tin của bà . 
         Sau bữa cơm trưa , bà cháu vào giường ngả lưng  . Bà hỏi nó : 
         -  Nào ! Bây giờ bình tĩnh rồi , hãy kể cho bà nghe , chuyện gì đã làm con bức xúc đến vậy ? 
         Giọng nó vẫn còn dận dữ : 
         -  Bà thử nghĩ xem , thế này mẹ có vô lý không ? 
         Bà đặt bàn tay lên đỉnh đầu nó , ôn tồn bảo : 
         -  Bình tĩnh nào ! Thì con cũng về nhà rồi mà . 
         Sau mấy phút im lặng  . Có lẽ là em bé cũng đang tự kiềm chế cảm xúc . Nó lên tiếng , giọng bình tĩnh hơn . 
          -   Tối qua mẹ về . Hai mẹ con vui lắm ! Mẹ đi vắng 2 tuần cơ mà . Mẹ nhớ con , con nhớ mẹ . Mẹ đi họp tận nước Anh , xa lắm bà ạ . Mẹ mua nhiều quà cho con và anh . Con thích lắm , chắc anh cũng thích . 
          -  Thế thì sướng quá còn gì ? Chắc tại con có lỗi gì to lắm , mới chuyển từ vui sang buồn nhanh thế ! 
          Giọng nó ngậm ngùi . 
          -  Thì có gì đâu  ! Chỉ là đến lúc đi ngủ  , tự nhiên con thấy nhớ ông bà , nhớ ba và anh . Con khóc . Không giám khóc trước mặt mẹ  . Con vào nhà tắm , khóc thầm trong đó rất lâu  . Khi ra mẹ biết . Bà vẫn khen mẹ thông minh mà . Nhìn qua là mẹ biết ngay con vừa khóc . Mẹ hỏi , con nói giối . 
          Thế là , mẹ chửi con giối trá , vô ơn , bất hiếu . Mẹ chửi lây sang cả ông bà , ba và anh  . Giọng mẹ rít qua kẽ răng : 
          -  Mày là thằng khốn nạn , mất dậy , bất hiếu . Mày thử nghĩ xem , uổng công tao sinh ra mày , mang nặng đẻ đau . Nuôi nấng 13 năm nay  . Để bây giờ mày lúc nào cũng nhớ thương kẻ khác . Đã nhiều lần mẹ chửi như thế , nhưng con cố chịu  . Vì bà dặn đừng làm mẹ buồn , mẹ rất yêu con , chỉ là mẹ " khẩu xà tâm phật " mà thôi . Nhưng lần này uất quá , con cãi : 
          -  Sao mẹ lại bảo " kẻ khác " đó là ông bà nội con , ba và anh con , ai cũng thương yêu con . 
          Bà gãi gãi cái lưng " to như cánh phản " của nó , vừa cười vừa bảo
          -  Chỉ có thế ! Chuyện nhỏ như con thỏ  . Tại con cứ " bé xé ra to " đấy thôi . Thế này nhé ! Chơi với bà vài hôm  . Cho cả con , cả mẹ đều nguôi dận  , thì về , kẻo mẹ buồn lắm đấy ! 
          Ý chừng , em bé sợ bà không hiểu . Nó nói như cướp lời : 
         -Thì con đã nói hết đâu ! Mẹ còn bảo :
         - Mày ngu lắm ! Mày tưởng bên nhà nội muốn nuôi mày thật à . Chúng nó chỉ thương miệng , thương môi thôi . Chả đứa nào muốn nuôi mày đâu . Thằng bố mày , còn phải nuôi ông nội mày ốm liệt giường . Mấy năm nữa , bà nội mày cũng thế . Còn thằng anh mày , suốt ngày đâm mặt vào máy tính . Điều kiện đâu mà nuôi thêm một thằng bất hiếu như mày , hở thằng ngu ? 
          Nói đến đó , nó im bặt . Bà cũng im bặt . Cái lỗ thủng ở chỗ nào sâu lắm trong lòng bà, hình như rách thêm ra . Bà ôm chặt em bé , nó ôm chặt bà . Nước mắt bà ướt đẫm đầu nó . Nước mắt nó ướt đẫm cánh tay bà . 
         Thật lâu ! Thời gian hình như ngừng lại ở chỗ này . Một tiếng gà trưa eo óc gáy đâu đây ! Hai bà cháu chợt giật mình . Để phá tan bầu không khí im lặng , nặng nề . Và cũng để làm yên lòng nó . Bà kể về việc , đêm qua bà đã xin thần linh , được quẻ " PHỤC " . Bà cũng giải thích , chữ " PHỤC " nghĩa là " trở về " 
          -   Con yên tâm nhé ! Thế là Thần linh, và Tổ Tiên đã cho con  " trở về " với gia đình , sau 8 năm xa cách . 
          Nước mắt em bé thôi chẩy . Mặt nó tươi hơn . Một lúc sau nó dặn bà : 
          -  Bà nhớ từ nay về sau , bà đừng bốc quẻ nữa nhé ! 
          Bà ngạc nhiên . 
          -   Tại sao thế con ? 
          Nó giải thích 
          -  Ngộ nhỡ bà lại bốc được quẻ " PHỤC " thì con lại phải về với mẹ à ? 


                                                  HÀ NỘI   Tháng 7/2016
         

        


      

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
lăng mộ đá toyota thanh hóa